Thơ Trần Yên Hòa

Ta, có lúc

 

Ta, có lúc thấy lòng mình buồn bã

Nhìn chung quanh ơi thân phận con người

Những cánh lá mùa thu rơi lả tả

Thương làm sao hình ảnh cuối cùng ơi

 

Ta, có lúc lúc nhìn mây sà xuống thấp

Choáng một khoảnh trời mù mịt mông lung

Mưa chưa tạnh nên ướt đầm phố xá

Lòng tan hoang bao âm vọng mịt mùng

 

Ta,  có lúc thấy lòng đầy hoang vắng

Về đời sau nghiệp kiếp luân hồi

Sống khắc khoải giữa vòng vây oan nghiệt

Mong trở về tịnh độ nghỉ ngơi

 

Ta có lúc… yêu trần gian quá đổi

Yêu con người yêu nhân loại vô biên

 

Phía không

 

Phía không… ấy sẽ có những người quen

Người mới đến là những chàng thi sĩ

Du Tử Lê, Nguyễn Đức Bạt Ngàn, Trần Tuấn Kiệt

Những con người yêu chữ biết bao năm

 

Phía không… ấy cõi đời vui hay quạnh?

Xa nhân gian… xa thuở được làm người

Và làm thơ như nghiệp đời bất hạnh

Vẫn nụ cười trọn lẫn những niềm vui

 

Có phải là thơ hay là tâm sự

Những điệu hò cống líu xề xang

Lời ngọt dịu trữ tình níu giữ

Một chặng đời hoa bướm thênh thang

 

Những con chữ vô cùng tươi đẹp

Tự trên cao rớt xuống bồng bềnh

Bạn ta ơi một đời nhặt nhạnh

Tận hiến trái tim ngời sáng mông mênh

 

Tận hiến những đời thường hiu quanh

Không cơn mưa nào nhỏ lệ quanh sân

 

Em trôi

 

em trôi từ tuổi ấu thơ

đến ngày

thiếu nữ

thiếu phụ

trung niên

lão niên

bao nhiêu năm trời em biết không

hỡi em yêu dấu

một đời

 

Em trôi từ giòng tiền giang qua hậu giang

bập bềnh giữa giòng nước lợ

những rặng dừa những cây tràm cây đước

những bóng nắng ngã chao nghiêng giữa đồng bằng

những năm tháng qua thế mà cũng một phần tư thế kỷ

ta yêu nhau

cào xé

riết róng

như những con thú đói mồi

chực chờ món thịt sống

máu đỏ ngoàm ngoàng

le lưỡi hút máu

ngày haloween

 

em trôi về đâu

từ ấu thơ đến tóc bạc

điều mà em không muốn

em muốn mình trẻ mãi không già

nên luôn đi mỹ viện

 

nhưng thời gian có chờ đâu

em đã trở về trung niên

đầu bạc

 

thôi thì thôi

một chuyện tình

quị ngã

giữa thiên thu

 

Ghi lên đá

 

Ghi lên đá một thuở áo sờn vai

Vác thập ác quảy tiêu điều âm vọng

Nợ máu xương, nợ người lận đận

Của một thời vàng tím trẻ trai

 

Ngó lên núi thấy thân mình hắt bóng

Nỗi cực cùng vò xé những mầm xanh

Treo lơ lửng đầu cành ngày nóng bỏng

Mộng ban đầu tiêu tán, mong manh

 

Ngó xuống biển loài san hô bạch tuột

Ngoi đầu lên hớp hắc khí nặng nề

Mưa thấm đất rắc đôi bờ nhật nguyệt

Cùng sương mờ che khuất bãi sơn khê

 

Tháng tư về nhớ tháng tư hung hãn

Hàng hàng người như kiến giữa chảo rang

Lặn ngụp giữa trùng trùng vây khốn

Núi non nào ghi khắc đá giải oan

 

Ghi lên đá ngày năm xưa vật vã

Để đời sau nhớ mãi tháng tư nào

Cái ảo vọng của lợi danh lắng xuống

Còn lại mình tịnh độ giữa lao xao

 

 

Xa chỗ em nằm

 

Dù cũng biết tháng ngày qua là gió

Là mây trôi mải miết phía đồi xa

Nhưng có lúc lòng bừng cơn dị mộng

Em đâu rồi một thuở đã lìa xa

 

Thảng thốt nhớ những ngày êm dịu ấy

Lắng sâu vào tâm thức những ngày xanh

Cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà, có lẽ

Suốt một đời mong ngóng, rất mong manh

 

Như gió thoảng mây bay về phía núi

Cùng em trôi theo mãi tháng năm rồi

Cũng đã mấy năm ròng không nhìn thấy

Em bây chừ cũng trở bạc như vôi

 

Thấy thấp thoáng mù sương em ngày cũ

Giấc nồng phai hơi hướm lúc em còn

Gian díu với những ngày tình ấm áp

Còn hương hoa, còn bụi đỏ em qua

 

Cơn đồng thiếp giấc mơ ân ái cũ

Đã xa rồi phế tích suốt trăm năm

Hương quanh quất như là em hội ngộ

Bến bờ xa đã rời chỗ em nằm

 

Trở lại đây trên bãi sông vọng nguyệt

Một lần thôi hồn phách có quay về

Xin hãy giữ niềm yêu thương tận tuyệt

Suốt một đời ngó mãi bến trời quê.

 

 

Quạnh hiu tôi

 

Quạnh hiu quá ngày em từ bỏ tôi

Đi xa như về phía chân trời

Mây bay trên núi chừng ngưng lại

Tôi lại mồ côi em xa khơi

 

Cũng như vết lửa khô nứt nẽ

Xước bầm cô quạnh phía không em

Thì ra em chính là đao phủ

Chém xuống đời ơi những vết đau

 

Để lại trong tim hiu quạnh lớn

Trăm năm không biết có mờ phai

Như bóng chim trời bay lởn vởn

Một đời nhỏ lệ cơn mưa mau

 

Em có là loài hoa hướng dương

Mưa còn ướt cả lối đi mòn

Tay lật lại từng trang cổ sử

"Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương"*

*(Tiền Xích Bích phú của Tô Đông Pha)

 

Nằm nghe gió hú

 

Nằm nghe cơn gió hú

Ngoài hiên mưa bụi bay

Thế giới đầy mưa lũ

Lòng ta cũng loay hoay

 

Tháng ba lòng chùng thấp

Những nhớ thương vơi đầy

Một ngày nao hớt hãi

Một ngày nao không may

 

Gió hú ngoài bãi xa

Gió hú quanh triền núi

Gió hú suốt ta bà

Ơi đất trời quạnh quẽ

 

Tháng ba nghe gió hú

Những cơn mê mệt nhoài

Trở mình tim nhức nhối

Tháng ba ơi tháng ba

 

Tháng ba rời Đà Nẵng

Tình cũng đã biệt tăm

Đà Nẵng tháng ba buồn

Mắt trừng cơn thịnh nộ

 

Nằm đây nghe gió hú

Tưởng vọng một ngày xưa

Ta quay tròn thân thể

Nước mắt buổi chia lìa

 

Tịnh không

 

Lòng chập choạng nỗi vô hồn

Cơn thức tỉnh bỗng như cồn cào tôi

Thôi tôi hết đứng lại ngồi

Trơ thân phiền muộn rồi thôi em à

Miền quê cũ bỗng hiện ra

Trơ thân lữ thứ hồn xa vọng về

Thời gian khuất nẽo sơn khê

Mây và nước cũng trôi về có nhau

Tôi ì ạch giữa vàng thau

Thân như mỏi những nát nhàu thời gian

Trở về bến vắng tịnh không

Thân trơ quán tưởng mênh mông sắc chiều

Trở về bóng đổ liêu xiêu

Cơn mê cũ cũng nhẹ hèo trôi đi

Tôi nghe tiếng gọi thầm thì

Tịnh không vàng đá ôm ghì lấy thân

Thì thôi bỏ mặc căn phần

Trở về lòng tịnh phân vân nỗi gì

 (Anaheim, 30.3.2020)

T.Y.H

Comments are closed.