Thơ Trương Đăng Dung

TÔ THÙY YÊN
Ngựa đã gục ngã trên cánh đồng hoang
tàu vẫn chạy
mặt trời vẫn mọc.
Thi sĩ bước nhanh cho kịp bóng mình
đi như không thể hoãn
đi như không thể dừng 
cuộc rượt đuổi thời gian bất tận.

 

Những con đường không biết dẫn về đâu
đường chạy theo con tàu
đường đi cùng lữ khách 
cuộc hành trình tự nguyện 
trong đau khổ, hoài nghi
một chấm nhỏ thi sĩ
cuối chân trời. 

Tàu đã cách xa, rất xa
thi sĩ vẫn trên đường 
phía trước mờ sương 
Hiu Quạnh lớn trùm lên mặt biển
trùm lên cánh đồng 
trùm lên mọi vật.

Tàu đã khuất, con đường xa vô vọng
thi sĩ vẫn đi 
mong kịp trình lên Thượng Đế
những lầm than kiếp người
rồi như một tráng sĩ
kiêu hãnh thẳng tiến về Định Mệnh.

Hà Nội, 2019-2020.



TRÊN BÀN MỔ
(Kính tặng mẹ)

Xin mẹ đừng buồn
con đã không giữ được vẹn toàn thân xác mẹ cho.

Đã 65 năm
đói con cho ăn
khát con cho uống 
rét con cho mặc ấm, 
con đối xử chu toàn với thân xác của mình 
hơn cả với tâm hồn nhạy cảm. 

Con làm kẻ thứ ba
giữa tâm hồn bất an
và thể xác bất toàn. 

Con tìm nơi cứu rỗi 
giữa những hoài nghi, cô đơn và bất lực 
ngổn ngang kí ức 
tâm hồn con mang nặng cuộc đời con.

Con không có quyền năng
trong cuộc chiến chỉ mình con biết 
bản năng sống và bản năng chết 
loại trừ nhau.

Thân xác con đau
tâm hồn con biết làm gì chia sẻ? 
Con chỉ mong được về nhà với mẹ
cho tâm hồn và thể xác về theo.
  
Hà Nội,12/2019.
 
 
 
MỘT LẦN NỮA 
(Tặng vợ)

Cánh cửa kính pháp trường xanh khép lại 
anh vội ngoái nhìn em
chưa bao giờ anh cô đơn đến thế 
chỉ có đôi giày anh được ở lại bên em
cùng em chờ đợi, 
anh muốn nắm tay em
một lần, một lần nữa. 

Ngày anh sinh có mẹ
ngày anh sống có em
khi anh mải khắc khoải phận người 
nghi vấn bóng đêm
em lặng lẽ lo từng bát gạo 
anh muốn cảm ơn em
một lần, một lần nữa. 

Anh biết thể chất phôi pha
cái vỏ gối bao lần em thay mới 
từng đêm nghe tóc bạc xót xa, 
giới hạn bủa vây ta
em nỗ lực trong từng giây phút sống
anh tha thẩn như một người mơ mộng 
lang thang trong kiếp làm người. 

Anh biết mùa thu ngày một ngắn hơn
những dự định còn dang dở 
anh chưa làm được gì nhiều cho em
chưa đưa em đến những vùng đất lạ
gặp những con người ta chưa biết tên
yêu những con người ta chưa biết mặt...

Hãy tha lỗi cho anh
một lần, một lần nữa.
 
 
 
NHỮNG NẺO ĐƯỜNG BUDAPEST
(Tặng con Trương Đăng Quang)


Tôi muốn tìm tôi của những năm bảy mươi 
mười tám tuổi 
ngơ ngác bước đi trên những nẻo đường Budapest
không dám ngước nhìn trời xanh
sợ bất ngờ máy bay ném bom Mỹ xuất hiện.


Thành phố đã bao lần không bình yên
bên dòng sông Đanuyp
nham nhở những vết đạn trên tường 
vật vờ những bóng người say rượu,
những quảng trường 
đám đông hò hét về một ngày mai tưởng tượng 
những giảng đường 
các giáo sư không dám nói những điều mình nghĩ.

Các nhà viết sử đã làm chúng ta tin
những điều họ viết ra là lịch sử,
đất nước này có nỗi đau riêng
những mặc cảm 
không sử sách nào ghi lại được.
Giữa bốn bề núi dựng
trước xe tăng và họng súng ngoại bang
những người Hung
những ngôi sao cô đơn
bay lên cao quả cảm.

Kí ức tìm thấy tôi của ngày xưa 
trên những nẻo đường Budapest 
những tháp chuông và những tượng đài 
mùa đông tuyết phủ trắng 
mùa hè trắng phân chim...
Thành phố vẫn chưa bình yên
sau rất nhiều biến cố, 
tôi tìm thấy tôi trong lòng thành phố 
nơi có những chiếc cầu 
lặng lẽ nối hai bờ kí ức. 

Budapest - Hà Nội 2018/2020.

Comments are closed.