Thơ Thận Nhiên

kỷ vật

lá cờ cũng có phận mệnh như con người
mặt trận dân tộc giải phóng miền nam ra đời ở trong rừng
có lá cờ nửa xanh nửa đỏ và sao vàng ở giữa
cán bộ treo lên
dân gọi là cờ việt cộng
mỹ gọi là vi xi

ba tôi đi trận năm 67
mang về lá cờ rách bươm tiểu đoàn ông vừa tịch thu được
tôi nhìn nó vừa tò mò vừa e sợ
tay cố vấn mỹ xin làm kỷ niệm mang về nước
những anh khác cũng muốn có lấy le
ba tôi nhờ ông hàng xóm may cho mỗi người một lá

buổi sáng hoà bình
tôi gặp lại lá cờ việt cộng
trên đoàn xe lính bắc việt chạy vào thành phố
buổi chiều thấy nó trên tay
vài gã hàng xóm đeo băng đỏ
kẻ thức thời giác ngộ thành cách mạng ba mươi

hai năm sau những đứa ba mươi thành ông ba mươi
nhưng lá cờ thì lặng lẽ biến mất cùng mặt trận
người ta bảo vắt chanh bỏ vỏ
những vỏ chanh của lịch sử
tìm đâu bây giờ?

tôi tự hỏi anh lính còn giữ kỷ vật không?

***

mùi (1)

tôi tự hỏi mùi gì mà rất hanh
mùi đất
mùi mưa
hay mùi nắng?
một thứ mùi dấy lên lúc 4 giờ sáng

ngoài hiên
nắng soi mái tole
những đốm sáng tròn lăn tăn trên mặt đất
sấm dội về từ rất xa
những giọt mưa đầu mùa rơi xuống
chạm đất
làm những hạt bụi li ti bốc lên
thốc vào khứu giác một thứ mùi quá vãng

***

mùi (2)

tháng 5 tôi về Xuân Lộc
giữ căn nhà cư xá
đi ngang trung tâm thị trấn
ngôi nhà thờ không sập
ngọn thánh giá trúng đạn gãy gập
chắc Chúa cũng đau

mái ngói thủng nhà tôi nhìn lên bầu trời
tường lỗ chỗ dấu đạn
những con lốc xoáy
xoay nhanh, lớn nhanh
bốc mù bụi đỏ
thỉnh thoảng cơn mưa nhỏ
lầy lụa huyệt lấp vội trong lô cao su
bốc mùi phân hủy

mùi của hòa bình

THẬN NHIÊN, 04/2018

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Comments are closed.