Nhớ thương Hồ Tịnh Tình

Khuất Đẩu

clip_image001

Hồ Tịnh Tình (Hồ Thanh), sinh 1944, tại Huế, mất ngày 7/8/2021. Là một người khuynh tả, sau 1968 ra Bắc với tất cả mê say vì lý tưởng và thiên đường cộng sản nhưng sự thật tàn nhẫn khiến anh sống trong nỗi u uất. Nỗi niềm của anh được kín đáo ghi lại trong thơ.

Dưới đây là một vài bài thơ và tranh của anh.

 

 

Thơ của HỒ TỊNH TÌNH

Bài 1

ĐI TÌM LỊCH SỬ

Tôi cố leo lên những bực cấp để đến thành La Mã, mong được nhìn thấy César và biết đâu được nhìn vú mông nàng Cléopâtre. Sau nhiều năm miệt mài tôi đến đích. Nhưng không phải thành La Mã, không phải núi Olympe, chỉ bức tường cao giăng đầy biểu ngữ và bức tượng khỏa thân hai chân chổng ngược, bên dưới có biển đề “ở đây cấm đái”, “cấm tụ tập đông người khiếu kiện” vì không có nhà vệ sinh, vì đã lâu không còn điện nước.

Trung thành với những vị thần vĩ đại, tôi đi tìm những vị thần quyền uy một thời chăn dắt nhân loại. Lòng thành của tôi được gã xe ôm ngợi ca đưa tôi về quán bia đèn màu với những bản kinh cầu đã được cải biên thành nhạc Rock. Những vị thần đã biến mất từ lâu vì sợ bị quay phim, chụp ảnh, sợ truyền hình đưa lên màn ảnh nhỏ quảng cáo cho đồ lót cấp cao của hãng Triumph. Đó là bản tin cuối ngày của cô gái bán môi son và rốn. Đó là lý do tại sao không đái ở chân tường thành và phải nghiêng mình trước đôla và súng.

Tôi đi tìm những tên trộm cướp để bầu bạn và để hỏi đường đến Vạn lý trường thành. Ở đó Đỗ Phủ đói không leo lên được, nhưng Lý Bạch thì hy vọng vì lão lẳng lơ và chẳng biết trung thành, lão không chơi với những nhà văn nhà thơ bò lê kiếm sống, dù lão cũng làm thơ kiếm rượu. Tội nghiệp nàng thơ đã nhiều lần bị cởi truồng đem ra giữa chợ, vì không đến trường thành không thành hảo hán, dù bao triều đại hưng vong, hảo hớn vẫn diễn tuồng kẻ cướp. Người ta bảo em mất trinh đã mấy ngàn năm trước. Nay em mặc áo hoa cầm cờ đào múa may cuồng nhiệt.Tôi tự hào làm người độc lập, còn dân chủ tự do, để lại ngày sau mua vui cùng cô gái điếm. Đó là chút tình còn sót lại tôi mang về cho bè bạn đang đợi tôi trong bữa cơm chiều.

17/02/ 07

Bài 2

CHUYỆN KỂ TRONG MƠ

Toi đã rời cơn mộng du bằng con đường tắt qua đêm trung cổ. Đã rất nhiều năm, có lẽ cả thế kỷ, lịch sử bội thu những điều giả dối, khi bầy sói từ đồng cỏ hoang về thành phố. Tôi đếm những bông hồng sót lại, không thấy màu đỏ, chỉ còn cỏ khô là nơi em nằm trong ngày sinh nở. Tôi đánh dấu sự tồn tại của mình bằng cây đinh đóng vào kỷ niệm ngày chúng ta gặp nhau bên bờ sông cạn và cây cầu gãy có lão già ngồi câu những con cá chết. Con cá đã có một thời bơi lội, một thời yêu thương – chẳng có cái giá nào phải trả – nhưng nó đã chết trước lúc mặt trời mọc và chẳng có hồi chuông nào cất lên khi em khóc. Tôi trở lại cơn ác mộng để đòi hoa, bánh ngọt và những bài thánh ca. Nhưng mọi thứ đã thành phẩm vật  được cất giấu trong ngăn hồ sơ bí mật, có súng và thép gai, có lão gác cổng già đam mê triết lý, có lính canh vũ trang bằng răng và lưỡi. Và bên trên là lũ rệp thích máu, tiền và gái.

Đã đến lúc chia tay cơn ác mộng. Sợ mất em, tôi quay về căn gác cũ, nằm ngửa nhìn trời và biết chẳng có gì chứng minh được lòng chung thủy, nên đành ngồi nhìn lũ chim cánh cụt tập bay trên khu vườn đã sang nhượng và bàng hoàng nhận ra tâm hồn mình cũng đã phân chia thành nhiều mảnh. Tôi choáng ngợp vì sự sắp xếp hoàn hảo trong căn nhà lộng lẫy được trang trí bằng hoa đèn, thơ và nhạc. Tất cả đồng thuận về một sự thăng hoa và lạc quan về cái chết. Mọi thứ đều được trả tiền, được vinh danh tưởng thưởng. Chân lý đã rõ ràng, Ác mộng là cần thiết cho em, nhân danh lịch sử.

30/11/07

Bài 3

 

BÀI CA ĐƯỜNG PHỐ

Khác với điều kỳ diệu thường có ở tuổi hai mươi

Căn nhà tôi đến có hình con kỳ lân oai vệ

Đằng sau bức tường đá tô vẽ sự thiêng liêng vĩ đại

Thằng bé đứng đái dưới chân tường không biết điều đó

Nhưng nó lại say mê bài thánh ca

Chúa hiện về hằng ngày trên trang báo trên màn ảnh nhỏ

Nó vừa hát vừa nhai kẹo cao su vừa chửi thề

Chiếc khăn quàng màu đỏ đầy mũi dãi buộc ở thắt lưng

Nó bảo như vậy là công bằng cho cả trên và dưới

Tôi tự hỏi nếu tôi có thêm một cái lưỡi

Tôi có thêm một bàn tay, một con mắt

Thì mọi thứ sẽ được giữ nguyên hay rối tung lên

vì nỗi sợ hãi

Nói vậy thôi

Tôi vẫn thừa hai phần ba bộ óc

Một con mắt vẫn thường bỏ ngỏ

Thượng đế đã hào phóng ban phát một đôi cho mỗi thứ

Nhưng thật vô ích

Thế giới của tôi đã bị cắt thành nhiều mảnh

Bị săm soi

Bị đánh số

Bị đặt tên

Bị cho vào hộ khẩu

Tôi sung sướng vì em có số đo ba vòng hoàn hảo

Những con số xếp dài đằng sau tiếng cười

Sau môi

Sau lưỡi

Thằng bé chẳng cần biết người đứng cạnh nó đã từng tham dự chiến tranh

Đã bắn

Đã giết

Đã qua tù tội

Không có nghĩa gì cả, thật tình như thế

Vì những căn nhà vẫn mọc lên trên mặt đất

Dù bên dưới là anh hùng liệt sĩ

Là đĩ đượi ma cô

Lịch sử ngoằn ngoèo có bao nhiêu phần trăm sự thật

Cũng chẳng đi về đâu

Hãy nhìn mấy gã đứng thổi còi ở ngã tư đường phố

Cười hoác mồm, răng dài chắc nhai hết mọi thứ

Người ta nói sự ngu dốt hoàn chỉnh với trò lừa đảo đã thành một giá trị

 

Tôi phục tùng mọi mệnh lệnh

Để lông lá mọc đầy thân thể

Mọi thứ đều đảo ngược

Hãy nói và nghe từ phía sau sự thật

Khắp đường người ta thổi còi

Lông lá của tôi tiếp tục mọc dài ra.

 

30/11/05

Vài bức tranh của Hồ Tịnh Tình

clip_image003

(Tình yêu và đá 1999)

clip_image005

(Trái tim tình yêu 1999)

·

Comments are closed.