Nỗi cô đơn của người bán nước

Trang Châu

                         
Ngày ta đứng dưới mặt trời chói sáng
Trong tay cầm một chiếc gậy quyền năng
Chân bỗng gắn thêm đôi hài bảy dặm
Trên hai vai liền mọc cánh hung thần

Ta xa bay lên đỉnh trời cao vọng
Hồn say sưa ôm cứng mộng hào quang
Trong khoảnh khắc nghe muôn lời chúc tụng
Hơn một lần tưởng nắm cả giang san

Và từ đó cái nhìn ta ngạo mạn
Nụ cười ta cũng nhuốm vẻ khinh khi
Bởi tham vọng đã trở nên mù quáng
Ta dập đầu người lót bước chân đi

Ta thản nhiên xây đời và dệt mộng
Ngày xa hoa, đêm phù phiếm lương tâm
Mặc đồng bào ta lầm than cuộc sống
Quê hương ta: biển, đảo cũng mất dần

Nhưng một sáng ta bàng hoàng tỉnh giấc
Nhìn khung trời mây xám trĩu âu lo
Trên nét mặt niềm tin xưa đã mất
Giang sơn xưa đổ nát tự bao giờ

Ta sực nhớ ngày ta đem cường lực
Làm khiên mây để chống giữ cơ đồ
Chính là ngày ta dại khờ đánh mất
Triệu triệu linh hồn yêu chuộng tự do

Ta bỗng sửng sờ tìm ra nguyên lý
Nỗi cô đơn bị ruồng bỏ hôm nay
Tính kiêu ngạo và lòng tham vị kỷ
Đã xô ta xuống vực thẳm lưu đày

Bởi sợ hãi ngày mai cô độc đó
Ta ra đi tìm kiếm bạn bè xa
Mong bắt gặp một nụ cười xóa bỏ
Một tia nhìn không trút lửa vào ta

Nhưng không thấy đôi ta nào mở rộng
Con tim nào cũng gỗ đá làm thinh
Soi mặt dòng sông, sông cau mặt sóng
Ghé mắt xem gương, gương xóa bóng hình

Và hiu quạnh theo ta như hình bóng
Ta trở về trong địa ngục vàng son
Nghe cở thể rữa mòn trong tuyệt vọng
Và linh hồn nhức nhối nỗi cô đơn…

Comments are closed.