Tác giả Đặng Hồng Nam
TÂM TƯ
Mùa xuân
Không có bão giông
Không có băng tan
Chỉ có nắng trong và rét ngọt
Những mầm cây cựa mình
Và lòng anh gào thét
*
Có một cái gì đó thật xa xăm
Ở một nơi trống vắng
Làm tim ta khát thèm
Hạnh phúc thật mong manh
*
Sáng Chủ nhật đẹp trời
Sau những ngày mưa phùn lầy lội
Đã tan hết u sầu
Tâm không mang ảo vọng
Ta thả bước dạo chơi
*
Chỉ có nắng trong
Không có gió cuộn
Sao tâm tư bị thổi tốc tung ra
Cõi lòng trơ hông hốc
*
Làm sao có thể
Đập vỡ tôi ra
Để thấy
Cái gì trong ấy
*
Sợi tơ nhện chăng
hai đầu ngọn lá
Ánh nắng mặt trời
sáng lấp lóa
Rồi một cơn gió
cuốn đi
*
Cũng là những giọt nước mắt khóc vì nhớ nhung
Nhưng hôm nay đã khác
Nước đã xuôi dòng con thuyền trôi nhè nhẹ
Ánh lửa lập lòe từ một phía xa xa
*
Tâm tư như một cái ống dài hun hút
Ta sợ sệt bước vào
Ta không biết đuổi tìm gì trong đó
Nhọc nhằn mỗi sớm mai
*
Có một vì sao trong không gian bao la
Đang vẫy gọi ta
Giục giã ta bay ngay tới đó
Biết làm sao đây
*
Nỗi buồn ở đâu
Từ một vùng xa thăm thẳm
Nỗi buồn ở đâu
Từ ngàn năm đã qua
Nỗi buồn ở đâu
Nằm ngay trong lồng ngực
Theo suốt cuộc đời ta
*
Những cơn gió
Lật tung
Cuốn đi tất cả
Tôi có gì đâu
Gió cuốn đi những gì tôi không biết nữa
Tôi còn gì đâu
*
Qua những căn nhà, những đường phố
Qua những cánh đồng, những dòng sông
Lên con tàu qua những đại dương mênh mông
Bằng đôi mắt qua những bầu trời vô tận
Dừng lại giữa khoảng không
Không có bầu trời, đại dương
Không có dòng sông, cánh đồng
Và cả những căn nhà, đường phố
Từ từ đã
Bây giờ đi đánh bóng bàn đây
*
Nhấc từng chân lê lết trong đời
Đường còn dài mà thân thì mệt mỏi
Biết bao giờ cho tới nơi
*
Đến đây thì đường mòn đã hết
Trước mặt là một dòng suối cạn
Dù suối cạn cũng không đủ sức bước qua
Có nên quay về theo con đường đã đi
Thôi nằm lại ngửa cổ ngóng những cánh chim bay ngang
*
Ôi trái tim nhọc mệt
Cần gì đòi gì cũng không biết nữa
Giá có thể ngủ
Ngủ một giấc ngủ thật sâu
*
Làm thơ
Vui thôi mà
Viết xong mấy câu
Buông điện thoại
Vừa cười vừa nước mắt đầm đìa
Uống thêm chén rượu
Ăn nốt bát cơm
Rồi lăn ra ngủ
Chiều tỉnh dậy
Xách vợt đi đánh bóng bàn
*
Lòng giếng đã cạn
Mỗi lần thả gầu xuống chỉ kéo lên vài ba giọt nước
Biết làm sao được
Tôi vẫn cần tưới cho một cái cây
*
Đi đi
Những ngôi sao cuối cùng trên bầu trời đang chạy trốn
Bạn phải tới được đó trước đêm nay
Nơi con rồng đang giữ trong tay một cô gái đẹp
Bạn không cần phải đánh nhau với nó
Mà chỉ đưa ra một câu hỏi và bắt nó trả lời
Nó sẽ không trả lời được câu hỏi của bạn đâu
Bạn đưa cô gái ra khỏi con rồng
Nhưng đừng bắt nàng phải yêu bạn vì lòng biết ơn
Đơn giản là bạn cần như thế
Đi đi
Những ngôi sao cuối cùng trên bầu trời không còn nữa
*
Bay lên đi
Hãy ước mơ điều giản dị nhất
Bay lên
*
Mò mẫm quờ quạng chắt chiu
Mong cho đủ sống
Ước có một ngày
Ngước mặt nhìn đời
*
Chiếc xe cuộc đời
Nhọc nhằn lên dốc
Chở một khối tâm tư
Ngày mỗi thêm đầy
Càng lên cao
Khối nặng càng muốn lao về chân dốc
Quá khứ
Tuổi thơ
Đ. H. N