(Trích từ tập thơ sắp xuất bản Những khoảnh khắc nghẹt thở trong thời Covid)
39.
nửa thế kỷ gặp lại
khuôn mặt em giờ đây
ánh mắt, khoé miệng chùng như dây đàn tranh treo cất ở nhà kho
khuôn mặt
tàn phá bởi sầu khổ
khuôn mặt kẻ sắp chết
mùi hương em, đoá hoa mọc trong nghĩa điạ
có phải em đã nuốt nước bọt của em
để sống?
cứu vãn nỗi đau, em tự gây mê bản thân bằng những suy nghĩ đầy nắng
nhưng em đã không làm theo sự dẫn dắt của nắng
em thường chế nhạo mặt trời
gạt bỏ mọi lời mời gọi
khoảng thời gian của em trong chiều
đi tìm kiếm mình ở nơi hoang vắng
giữa đống đổ nát – mảnh đất cằn cỗi
một kho từ ngữ trong cuốn sách tác giả vô danh thì thầm với giọng khô khan, "tôi đang có mặt ở đây."
hỏi người lính, bao giờ đầu hàng?
hỏi tù nhân, bao giờ được thả?
hỏi người dân. người dân tự choàng vào cổ họ vòng hoa xương xẩu bê bết máu
em đưa cánh tay nếm hương vị da thịt mình
vục đầu xuống miệng giếng thấy khuôn mặt của ai đó
từ ngày ra đi- đánh cược bản thân với niềm tin nới rộng mảnh ruộng cho cha
anh đã phải tay cầm gươm – tay giơ cao đầu người
oán hận là vĩnh cữu
trong thời điểm nguy khốn, làm thế nào để anh mơ về một thế giới của kẻ khác
để trái tim dùng dằng nỗi niềm trắc ẩn
lịch sử của hiếp dâm – chối bỏ – tra tấn tội phạm – xâm lăng – thất trận – phản bội
sự thánh thiện bên trong âm đạo -sự tôn nghiêm bên ngoài đền thờ – ranh giới giữa các quốc gia – lòng tham của những nhà lãnh đạo
’em không thuộc về bất cứ nơi nào.’
‘anh không biết nơi khác là ở đâu.’
tên được thốt lên, quả là gánh nặng
gánh nặng của xa cách và mất mát
được nói, nhưng không được lắng nghe
thất vọng khi em cúi xuống
nhặt nhạnh một phần của trí tưởng tượng đã bị rơi
bí mật được anh giấu kín ở cột xương sống
để khỏi xáo trộn sự cân bằng
len lỏi vào vũng lầy
trong thế giới của ánh sáng và tro tàn
tro tàn cần phải di dời
cuộc hành trình xuyên thái bình dương
xuyên qua bầu không khí ngột ngạt
cuộc chiến chớp nhoáng hai mươi năm
muôn vàn sinh linh bị bóp cổ từ trong trứng nước
em nhớ anh từng nói, anh không muốn giết đứa trẻ con trong anh
nhưng giờ anh trở thành con chó sói bị tước luôn tiếng hú gào dưới ánh trăng
chiếc váy em khâu tay với bao mộng tưởng thời con gái
vương vấn đâu đó bên thềm nhà, sau cánh cửa, trên bàn thờ, cạnh cái giếng chứa đựng mùi đất cũ
anh và em đã lướt qua nhau
chọn ở giữa lời ly biệt
—
37.
tập chịu đựng cơn đau như tập sống
tập làm quen với cơn đau như tập sống
bởi cơn đau chẳng thể biến thành vì sao băng
vết sẹo sâu, cánh cửa hỏng, câu chuyện cũ
chôn vùi trong cát lún
quá khứ, nhánh củi mục ruỗng
khơi lại, chỉ còn khói cay
tôi từng chạy loạn trối chết qua bao vùng mưa bom bão đạn
hiên nhà chiều ba mươi pháo nổ đì đùng
từng chòm sao non rụng lả tả
cha dẫn năm mươi đứa con đi đâu?
mẹ dẫn năm mươi đứa con đi đâu?
ra đi trong đêm, không lời từ biệt
những đứa con ghèn còn đóng cứng mắt
một ngày, nếu có ai đó hỏi
con hãy đáp rằng, hình hài được đắp từ cửa miệng không răng của nữ chiến binh
hai chân con ra trước, có chó dại chờ chực liếm sạch, hà hơi ấm
và hãy bình tĩnh khi chuyện trò về những khoảng tối trong lịch sử
trời chiều lạnh, tôi muốn đi ngủ một giấc dài và thức dậy với mặt trời chiếu sáng cùng tiếng mèo cười khúc khích ở chân giường
nhưng, tôi đã qua đời trong giấc ngủ buồn bã
gần nửa thế kỷ nôn nao trôi lạc. những thiên thần tròn trĩnh quấn tôi trong chiếc áo tang truyền thống, dặn dò tôi cứ nằm yên đấy!
tôi hoảng sợ. không biết phản ứng thế nào. bầu sữa mẹ đã bị vắt cạn
lửa cháy bùng
không nghe tiếng thét gào
hỡi những đứa con của ta ơi!
ngay cả khi ngày mai không đến
các con vẫn có ta của ngày hôm nay
nửa thế kỷ trước,
một trưa, tấm ván tuột ra từ chiếc xà lan trôi giạt ra biển lớn
chiếc nón tưa vành ngoắc-ngoắc xin được cứu gíup
chiếc nón – tấm ván
vô hình-không nhìn thấy-không xác định
tấm ván trôi…
chiếc nón trôi…
ôi, giấc mơ trôi
tôi đi ra vườn, tha thẩn lượm mấy hạt nắng đọng trên nhánh sồi khô
từ từ trút xuống đất
tôi ôm tấm ván – giữ chặt trong tay chiếc nón tưa vành
như ôm chặt ước mơ không tưởng
người đàn ông nằm cạnh sờ vào bầu vú
tưởng chạm vào sọ người.
ông cõng sọ người trên lưng
băng qua bao xóm làng
sức nặng trái tim đè ông té ngã
trong giờ nghỉ giải lao, tôi ngồi vắt chéo đùi
ngôn ngữ mong manh như hơi thở. làm thế nào hít sâu, rồi để lại một câu thơ đầy dấu-hỏi-ngã-sắc-huyền-nặng mà không quay đầu lại
tivi đang đưa tin cuộc bạo loạn tại toà nhà quốc hội
bọn phản loạn đòi treo cổ, đòi doạ giết những chính trị gia và tất cả những ai không cùng màu lá phiếu
bên kia vách tường chống đạn, vị tổng thống đương nhiệm với vạt tóc nhuộm màu cam chín phất phới cùng nhịp điệu đôi chân nhảy mừng lễ hội
ông không quên giấu bàn tay đã lau sạch máu đằng sau lưng
khi nắng chiều chưa tắt
mòng mẹ chui lên từ biển
chiếc bàn trống cuối cùng
cái chết của một ngôn ngữ bắt đầu từ đứa con ngày trước
—
41.
đi lại trong nhà, mắt cá chân va vào bàn ăn
ngồi xuống ôm chân, tôi nhắc tôi phải cẩn thận
đau mà tránh than van
bởi, đời sống ngoài kia đang quá đỗi bấp bênh với những cơn mưa, nắng
tiếp tục ngồi đánh bóng mặt trăng và gắn lại từng vì sao lỡ rơi rụng
chuẩn bị chuyến du hành xa, sâu đến tận chân trời
ôm chặt vào người túi hành lý cao uỷ tị nạn liên hiệp quốc phân phát
chất chứa quá khứ đầy lỗ hổng, lịch sử thất vọng, giọt nước mắt hoa khô của mẹ
thu gom thêm vài thứ biết vô dụng và phù phiếm
trái tim tôi phồng-xẹp dưới bầu trời sa mạc đầy xác và phân người thổ dân châu mỹ
ngôi sao trên cao cúi xuống đùa nghịch lọn tóc tôi
cho qua ngày tháng đợi chờ covid-19 tan biến
covid-19 nào biết phân biệt quốc tịch, giới tính, tuổi tác, giàu nghèo…
nơi nào kẻ lưu đày trú ngụ cũng là mồ hoang
mỗi màu da là cả một buổi chiều
những buổi chiều gặp nhau, ngơ ngác hỏi, “mình đã làm điều gì nên tội?”
phân biệt, thù hận không có số má cũng không hình dạng
chúng như quỷ dữ ẩn nấp trong xó hốc, bụi bờ
bất ngờ tung ra cú đấm vào mặt đỡ không kịp
nạn nhân màu da-đồng thời-nạn nhân covid-19
sáng sớm, tôi ra vườn hái bó hoa, đặt trên bàn thờ phật, cùng với lòng tôn kính
cầu mong tất cả những buổi chiều được an lành
một lần đang đi dạo trên bờ biển
tôi thấy tuyết rơi
trắng như cơm nguội rãi cho bồ câu ăn ở quảng trường mignanelli năm nào
những con bồ câu nói lời cám ơn bằng tiếng xứ sở nuôi dưỡng chúng
ngồi cắn hạt hướng dương – thói quen mỗi khi trong lòng tôi bối rối
kênh tivi địa phương đưa tin tên hiếp dâm sống gần nơi tôi ở
đứng trước toà,
hắn bào chữa rằng hắn không thể xuất tinh nghĩa là hắn không phải tên hiếp dâm
bằng một tiếng nện mạnh, chát chúa trên mặt bàn. hắn được toà tha bổng
nạn nhân-cô gái hai tay bưng mặt hét không thành tiếng
cô gái khơi gợi lại trong tôi,
những tên ngoại quốc mang đô la và súng đạn vào nhà thổ mái
tôn, nền đất dựng vội trong xóm lao động
chúng yêu cầu tất cả đàn bà con gái
da vàng hơn – vú to hơn
tóc dài hơn – hông nở hơn
chỉ cánh bướm cửa mình phải biết thắt chặt, co hẹp
bên ngoài vỉa hè
những người chồng, người cha xương sống lưng đã bị rút
trăm quả mìn nổ chậm bao bọc quanh người
vì lũ con, người mẹ cầu xin đủ cơm ăn áo mặc
cùng cuốn sách vẽ bản đồ thế giới tô màu buông lỏng trên bụng trong giấc ngủ trưa
sóng biển, ồ sóng biển phải đủ cao để chơi đùa rồi chết đuối
ai thừa hưởng, phải chăng lời hứa thực hiện vào một ngày lịch sử dầm mưa
bản chất của thỏa thuận
rằng, những ai đi theo ‘chủ nghĩa thần bí ngoại lai’ sẽ được cứu thoát
luồn ánh sáng tắt nghẽn theo chiều thẳng đứng trong không gian
nỗi thống khổ làm tan chảy mọi tấm bảng chỉ đường
bị tra tấn, bị buôn bán, bị đánh đập, bị hãm hiếp, bị bắt cóc, bị lừa đảo, bị bạc đãi, bị khai thác, bị phân biệt, bị mất phương hướng…
nhưng, xin đừng để dễ bị tổn thương
thần thánh không có ở đó để cứu
đạp gai đạp lửa để băng qua
tốt lành hay gian ác, ai sẽ là kẻ thừa kế?
và chúng sẽ làm gì với những buổi chiều lịm nắng?
tôi dễ đỏ mặt khi ai đó không biết nhiều về tôi nói rằng thương tôi
hoặc nói chiếc váy tôi đang mặc nổi bật vóc dáng của tôi
nhưng tôi thẳng thắn lên tiếng khi ai đó nói sai sự thật
chẳng hạn như,
tín đồ ‘thần bí ngoại lai’ là những kẻ hết sức tốt lành
—
33.
tôi tìm kiếm gì trong cửa hàng hương vị nụ vối
xâu chuỗi hạt từ bi?
chạm tay vào vị thần hộ mạng
như được môi cha đặt trên mí mắt thuở còn thơ
nằm đong đưa trên chiếc võng dệt thưa sợi
người canh giữ đền thờ tổ tiên đã bị ngoại xâm cắt cổ
xương ống chân bị đánh vỡ vụn
giờ biến thành lân tinh lấp lánh rải rắc giữa đêm hè
dưới ruộng mương sình lầy
ngập máu và sọ họ hàng thân quyến
trời không gió, quạt cờ ủ rủ
dân trong làng kho cá nhiều hơn kho thịt
trẻ con chín tháng tuổi đã biết lừa xương
được dạy rằng, chết vì người khác sẽ được tôn vinh
có ai hỏi phải vòng tay thưa: trắng là màu của trời
vàng là màu của máu
chiếc xe tăng
ngoại bang chèn giữa
lựu đạn – cây bút
ba lô – cặp táp
bao xác trẻ gục
lót đường cho ác thú giẫm băng ngang
thị trấn nằm hướng gió tây nam chicago đất đầy mùn, trời đầy khói
tàn năm 2020 có quá nhiều cánh tay cầm cờ mỹ và chữ maga giương cao
vừa lồng lộn vừa huýt sáo: bọn tao là giống da trắng thượng đẳng
chúng trông vừa kinh tởm vừa tội nghiệp làm sao
chúng nào biết xương cốt cha ông chúng đang dần rỉ sét
giấc mơ thực dân, xâm chiếm, sở hữu cũng sẽ phai tàn theo vòng quay thành-trụ-hoại-diệt
cách thị trấn chúng ở là cây cầu gỗ
những đứa bé da vàng mạnh mẽ nhón chân giương cao tấm biểu ngữ: asian is not a virus, racism is
dưới chân bọn trẻ hoa cúc dại nở đẹp bao quanh
con cún đang vờn trái banh nhựa
nó chẳng quan tâm nguồn cơn thống khổ của con người
nó cũng chẳng sợ bị tắt tiếng- không còn biết mình là ai
Alan watts từng nói, trying to define yourself is like trying to bite your own teeth.
với con cún, trái banh là niềm vui thích
mùa cách ly tôi như quả trứng
đã luộc
để không dễ thấm nước
và không dễ vỡ
dù suốt ngày rùng mình trong từng vết cứa
những linh hồn gầy guộc vẫn đói khát lang thang trong rừng rậm với móng vuốt sắc nhọn
người sống ngủ quên trên ghế
tỉnh dậy, vẫn loay hoay tìm kiếm những gì không bao giờ có
đám mây ngủ vùi
với khuôn mặt dịu dàng
dẫu ánh trăng chẳng thể xuyên thấu
tôi giữ chiếc yếm của mẹ mặc trên người đi từ bắc vào nam năm 54
tôi đội chiếc mũ cha lượm trên đường chạy loạn tháng tư, bảy lăm
băng qua bao ruộng đồng lúa chết
ghe đã vỡ và lòng tin đã vỡ
để lại trong tôi nửa lá phổi bốc mùi độc dược da cam mỗi đêm về sáng
kẻ vừa trốn chạy vừa la hét: mất hết, mất sạch…
phía trước là khoảng trống không lường
dữ dội và nghiệt ngã miết thân người mỏng dần thành sợi chỉ
và lân tinh lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh bám riết theo sau. tiếng mìn nổ. sợi chỉ tan biến
chiếc trực thăng bay lạc gần nửa thế kỷ
mang theo những câu thơ dở dang
cùng xác đôi hạc vàng
điều gì mong đợi từ lặng im
vầng trăng soi sáng- khớp xương lệch
thiết thân với động vật có vú
tiếng ồn ã bàn chân con ngựa già trốc mống nhưng vẫn muốn chạy đua
nắm chặt trong bàn tay trái lựu đạn
tưởng tượng cách phá vỡ
như bóc
từng lớp da non
trái lựu đạn
làm tôi nghĩ tới cha
ai đó cho em tôi chiếc hộp
bút chì nhiều màu
nó mang đến hỏi tôi
màu nào đẹp nhất
tôi vuốt tóc nó,
màu đỏ là máu và màu đen là mắt đẹp của em
nay nó đã trở thành cát bụi bay về hướng có vòng tay ôm của cha mẹ
lò luyện tội là chốn lưu đày
kiên cường chịu đựng
trong căng thẳng và mệt mỏi
mong chờ ánh bình minh
như số phận may rủi
hoặc
được/bị ngồi trên hai-ba chiếc ghế nhưng chẳng chiếc nào thuộc về mình
trong thời đại con người trên trái đất cách ly
mỗi linh hồn biến thành vũ trụ riêng lẻ
mùa đông lê thê trong từng căn nhà máy sưởi chạy không ngưng nghỉ
tôi sống sót
nhờ những chuyến du hành từ quá khứ đến hiện tại
rồi từ hiện tại trở về quá khứ
bằng những đoản thơ rời
đêm đêm dỗ mình từng hơi thở sâu, chậm, dài…
mọi tế bào rỗng không
con nhện bò ra bò vào từ vết thương luôn muốn được chữa lành trước khi nhắm mắt
đợi chờ lũ sóc quay trở lại
bày bừa cắn vụn vỏ hạt sồi
gần nửa thế kỳ vẫn chờ đợi
chờ đợi chẳng buông tha ai bao giờ
đêm qua tôi nằm mơ tôi là kẻ kéo tôi thành sợi chỉ
quấn quanh sợi chỉ lấp lánh muôn ngàn ánh lân tinh
—
48.
cụ bà xa lạ tôi gặp ở trạm xe buýt một trưa nào kể chuyện cuộc đời bà rồi kết luận rằng, sống chẳng dễ dàng chút nào nhưng bà vẫn biết ơn vì đến tuổi này rồi mà vẫn chưa bỏ cuộc
tôi ngước nhìn cây mận, thấy một trái chín sắp rơi. tôi nhủ thầm với nó, hãy khoan, khoan rơi đã, chờ thêm chút xíu nữa nhé…
bức tường bê tông khiến tôi ngột ngạt khó ngủ. tôi đi ra ngoài. gió đêm vỗ về. mặt trăng không nhìn thấy tôi nhưng tôi thấy ánh sáng ấm áp của nó
thỉnh thoảng đọc bài thơ trên trang mạng xã hội cho tôi cảm tưởng như có sự liên hệ cá nhân
cuốn tiểu thuyết của tác giả vừa qua đời truyền ma thuật chữ nghĩa cho tôi, cùng nỗi đớn đau, sự phấn khích của các nhân vật tôi gặp rong ruổi đâu đó trên đường đời. họ bị siết cổ bởi cuộc sống. bị trói buộc để làm trò giải trí. bị giam cầm bởi quyền lực
tôi từng chứng kiến nỗi khiếp sợ của con chó ghẻ lở nơi góc sân nhà hàng xóm
tôi thôi tìm kiếm người đàn ông chỉ để thấy đôi mắt đi hoang của mình trong đó
tôi cũng từ chối vác trên lưng những túi đá nặng nề
tôi có thói quen bảo vệ người chết từ khi còn bé
cha mẹ tôi qua đời khi tóc trên đầu chưa có sợi bạc
một mình tôi hứng chịu sự vỡ oà của hoa mật đắng
tôi ngửi mùi thuốc súng còn ủ trong nòng
tôi tập đếm tiếng súng nổ từ xa vọng lại
tôi dõi mắt theo ánh hoả châu tắt ngấm trên bầu trời u tối
và không bao giờ để bất cứ ai buộc tôi cúi xuống trước đôi giày của kẻ chiến trận
bàn tay bé nhỏ của tôi không thể chùi sạch vết máu loang trên da thịt. không thể nắm giữ được bọc thịt bầy nhầy
tôi nhìn thấy màu trắng đục dãi dầu sương gió trong mắt cha và nụ cười hiền lành của mẹ trong nấm mồ nhiều năm không hương khói
ở tuổi mới lớn
trong người mọi thứ đang nẩy mầm tôi bị bứng gốc bật rễ
tôi bị nếm đi nếm lại mùi vị của sự mất mát
để sống còn trong tự do tôi dần dà biến mình thành loài cây không có rễ nên chẳng cần đến đất
tuy thế, tôi vẫn mong rằng trái đất là bạn đời của mặt trăng
khi tôi đi đến bãi biển vắng vào ngày thứ năm trong tuần
lần đầu và cũng là lần cuối tôi đứng yên ở một vị trí
con sóng mon men liếm bàn chân tôi
tôi nhận ra khoảnh khắc sầu muộn sẽ phai nhạt khi bầu trời đổi thay màu sắc
cuộc sống có lúc giống như đống rác, phải đem đi đổ
có lúc tôi thấy mình mỏi mòn như tấm thảm chùi chân phải có đặt ở cửa ra vào phía sau nhà
buổi sáng ẩm ướt
con bướm xếp cánh ủ mình trong sương mù
xác chết của kẻ ẩn danh và con hưu cao cổ nằm cạnh nhau trên con đường tắt
tôi không còn đấu tranh hay chứng tỏ cần có một quốc gia để thuộc về
những cuốn sách tôi nhọc công viết
lắm lúc nhìn, tự hỏi chẳng biết phải làm gì với chúng
ngày ngày tôi dùng ngón tay bôi một lớp kem trên da mặt
nghĩ về những chuyến tàu luôn di chuyến dù chẳng biết sẽ đi về đâu