LÀNG ƠI
1.
Cây đa nửa đứng nửa ngồi
Con chim sáo tập hót lời ngọng nghịu
Lũy tre ngả màu
Những ngọn măng nửa hiền nửa dữ
Bờ dậu thon thót ngủ mơ bầu bí nở hoa nhựa
Chỉ còn giếng cũ
Soi ánh mắt người già
Rơi xuống và thấm tan bao nhiêu mặn ngọt
Bao nhiêu là thở than
2.
Nhập nhoạng
Mình theo những ngày hốt hoảng lớn lên.
Năm ấy
Có nhà bán ruộng để mong đổi đời
Cái màn hình mua bằng cay bằng đắng
Thật thà hai màu đen trắng
Bảy giờ tối cả làng lục tục đến cùng xem.
Ruộng trầm tư nhớ bước chân trâu
Quen dần tiếng mày cày khục khịch
Trẻ trâu thành tên gọi ngày xưa
Tiếng mõ tan vào lách cách cơn mưa.
Có cần không, gốc đa
Chim sáo liu riu kể chuyện thánh thần?
Còn cần không, lũy tre
Như một câu thơ, măng vươn lên trời?
Bờ dậu, cần không
Tình hàng xóm kết bằng bầu bí?
Vẫn biết cần lắm chứ
Nhưng mỗi chúng ta lại cần một thứ….
Tiền không tiêu bằng lá đa
(Xin lỗi chim sáo)
Thơ không viết bằng tre
(Xin lỗi thi sĩ)
Hàng xóm không kết bằng bầu bí
(Xin lỗi tôi và hàng xóm tôi)
Chỗ gốc đa đặt cây ATM
Chỗ lũy tre làm siêu thị
Bờ dậu kia thì sao
Lẽ nào cứ giữ chứng tích lãng mạn một thời?
Không biết nữa
Oi ả thế này
Ta phải đợi mưa thôi
3.
Làng đẫm mồ hôi
Không còn gió ve vuốt
Chỉ có hơi nóng phả vào hầm hập
Phả vào cây ATM và siêu thị
Phả vào chứng tích lãng mạn một thời
Như là phải có mưa thôi
Sau trận mưa mù trời
Giếng cũ mọc lên tiếng gọi
L…..à……n…….g…….ơ…….i…….
Cốc Lùng, 2011
LINH
Có phải thuở bé nhốt đom đóm vào lọ
Nên giờ đây mỗi đêm mình lại chập chờn
Mỗi lần lọ mở nắp
Là một lần mình bay đi
Không ra đi, không trở về
Mình chập chờn cùng đom đóm
Và đom đóm bay trong mình thấp thoáng
Không ra đi, không trở về
Đom đóm bay từ bãi tha ma
Đến đậu những cửa chùa
Bay từ đồng cỏ
Đậu vào mình bơ vơ
Linh linh linh linh linh
Nhắm mắt và cất bước
Đom đóm trôi cùng mình
Điềm nhiên và lặng thinh
Ánh sáng sinh ra có phải từ đêm?
Và đêm sinh ra có phải từ đom đóm?
Mình cứ bận lòng những câu hỏi
Mà đom đóm có bao giờ nói về điều sáng – tối đâu
Linh linh linh linh linh
2012
BÚNG TAY
Đâu đó phía con đường
Có bước chân vồi vội
Đuổi theo một lời gọi
Đâu đó phía con đường
Có tiếng hát chầm chậm khàn khàn
Kể câu chuyện thề hẹn dối gian
Đâu đó phía con đường
Người chắp tay thỉnh cầu mưa lạ
Trên đầu những chòm mây tất tả
Đâu đó
Con đường vừa đi vừa khó thở
Những khúc quanh hoài nghi giận dữ
Chiếc lá vẫn lặng yên
Khẽ tỏa ra ngọn gió
Bay thản nhiên
Dưới bóng cây
Cậu bé cười rung má
Nhìn cụ già búng tay
2012
SỚM NAY
Cổng vườn sớm nay ngại ngùng
Thủ thỉ nhắc có bàn tay lạ
Bàn tay sớm nay ngại ngùng
Thủ thỉ nhắc có hơi ấm cũ
Hơi ấm sớm nay ngại ngùng
Thủ thỉ nhắc có làn gió nhẹ
Làn gió sớm nay ngại ngùng
Thủ thỉ nhắc có mái tóc quen
Mái tóc sớm nay cỏ mềm
Những bông cỏ vừa thơm vừa nở
2013
CÁNH ĐỒNG VỀ SÁNG
Dành dụm hơi ấm từ khoanh lửa rơm lũ trẻ đánh rơi
Ngọn khói đêm nay cuộn mình thiêm thiếp
Trong giấc mơ im ắng
Có tiếng chân líu ríu đang cười
Có vạt đất vùi mình vào tiếng dế
Vũng cỏ hứng về một hạt sao rơi
Trở mình chạm lưỡi liềm mùa cũ
Dụi mình gặp chùm rễ trầm tư
Trong mái tóc lơ phơ năng nắng
Khe khẽ cựa mình một tiếng hát ru
Làm sao nghe hết được cánh đồng
Để ngày mai kể chuyện cho đàn chim sẻ
Bao nhiêu mầm rễ mọc trong lòng
Càng về sáng bầu trời càng nhẹ
Quẩn trong lớp vỏ ngủ quên
Ngọn khói hát bài ca ẩm ướt
2013
DƯỚI CÁNH CỬA CHÙA
Tiếng mõ trên kia gõ ra đều thế
Đều như hơi thở
Khẽ như nói cười
Khẽ như giấc ngủ
Đều như làn hơi
Tiếng mõ ai kia gõ ra đều thế
Bước chân luống cuống
Lùi xuống nhấc lên
Ra thơm hoa đại
Vào đau cỏ mềm
Tiếng mõ nói gì mà sao đều thế
Gõ nhịp điềm nhiên
Không đuổi không mời
Không mừng không tủi
Không khóc không cười
Lòng mình xin gõ một hồi
2014
SAU GIỜ LÊN LỚP
1.
Chúng ta đã quá nhiều tiết học
Đầy ắp những lịch biểu phải hoàn thành
Nhưng hôm nay, một lần
Hãy cất những bài tập và cả những cuốn sách giáo khoa nữa
Cũng đừng nghĩ gì thêm về những điểm số
Thực ra có ai biết chắc về ý nghĩa các kì thi
Cho nên em ơi, đừng lo sợ điều gì
Thầy sẽ chẳng nói về bài học em cần ghi nhớ
Thầy chỉ muốn chuyện trò
Ngồi thẳng lên em
Em và bạn bè đang tuổi mười lăm
Ước sao cuộc sống lúc nào cũng mười lăm thì đẹp nhỉ
Như cốc nước mát trong, như bầu trời trong mát
Nhưng đấy là nghĩ thế thôi em
Chúng ta ai chẳng muốn bớt muốn thêm
Nhưng trái đất vốn là quả cân khó tính
Thầy chỉ muốn chuyện trò
Ngồi thẳng lên em
Giá những ánh mắt mười lăm hôm nay bớt buồn
Cặp kính cận không che được cái nhìn mệt mỏi
Giá những đôi môi ríu rít kia cười thêm thoải mái
Để mỗi lời nói được thành thực, tự nhiên
Giá các em được ngồi thẳng hơn
Thầy không thể bắt các em thôi đọc truyện ngôn tình
Có Nhà xuất bản nào cầm tay phụ huynh
kí hợp đồng mua sách
Chúng ta tự mua bán chính mình?
Thầy không thể bắt các em thôi chơi game
Khi lúc nào cũng dạy học trò phải thành người chiến thắng
Chúng ta ai cũng một cuộc chơi?
Thầy muốn dạy các em bằng tin cậy, say mê
Nhưng những điều mắt thấy tai nghe
Chẳng lẽ chỉ biết say mê, tin cậy?
Thầy không muốn nghe nói dối
Nhưng khi nhiều người cùng nói dối
Chẳng lẽ nói thật lại thành có lỗi?
Rất nhiều điều nghĩ rằng rồi sẽ qua
Rất nhiều điều tưởng rằng đã phải qua
Vậy mà rất nhiều điều vẫn đang như thế
Có thể không như thế được không
Có thể được
Mà cũng có thể không
2.
Loảng thoảng giấc mơ
Chớp mắt mình thành viên phấn
Viên phấn trắng tròn
Nửa quen nửa lạ
Nén vào lòng bao niềm sỏi đá
Lăn lóc thành bụi bặm bơ vơ
Phấn biết gì đâu
Con chữ lông bông ngơ ngác
Con chữ ngông nghênh phờ phạc
Nhằng nhịt định nghĩa
Ngáp ngủ câu thơ
Dặm mình vẽ bông lúa
Hạt gầy lem lép khô
Trải mình vẽ con đường
Nhấp nhô khúc quanh co
Tung mình vẽ mây bay
Quay cuồng thân xác gió
Phấn đau không nào
Mài mình ra chữ
Chữ đau không nào
Vết xóa dở dang
Vặn mình mài ra một chữ Chân
Nét phấn run run nắn nót
Vặn mình mài ra một chữ Minh
Nét phấn ngả nghiêng ẩn hiện
3.
Mai này
Con mình sẽ ra đời, sẽ lớn lên
Sẽ là học sinh như bao nhiêu đứa trẻ
Con có thuộc bài như bao người vẫn thế
Chỉ tin vào chân lí của thầy cô?
Bấy nay
Cha đã dạy học trò như đứa con
Trường học sao như thể gia đình?
Rồi mai
Cha sẽ dạy con như đứa học trò
Gia đình sao như thể trường học?
Hình như làm cha phải thế
Hình như làm thầy phải thế
Nhưng làm con, làm trò thế nào, thì phải tự do con
Đôi chân
Cứ đi theo lối mà con muốn
Mỗi người một hành trình
Đôi tay
Cứ nắm lấy bàn tay con đã chọn
Không ai nắm giữ thay mình
Đôi mắt
Cứ ngắm những gì mà con thấy
Đừng nhìn theo sự miêu tả của xung quanh
Và khi miệng mở lời
Cứ nói những điều con nghĩ
Đừng nói vì đôi tai của người đang nghe
Để làm gì, con biết không
Cũng có thể là “để gió cuốn đi”
Nhưng đơn giản hơn là để tự mình hít thở
Mai này
Con sẽ ra đời, sẽ lớn lên
Con nhé
2014
P.V.V