ngõ hẹp
điện thoại di động reo
chuông gió reo
thanh âm chất chồng ngổn ngang
khép cửa nhốt ráng chiều
nằm yên cô đọng từng khoảnh khắc
trong không gian đa chiều dàn trải
mi nghĩ gì?
cười vô tư
ngáp thoải mái
chết ngây dại
̶ ̶ ̶ tẻ nhạt
lung tung linh tinh
tào lao như chuyện những người mù sờ voi
·
một lần ngủ quên lăn xuống dốc đồi
tưởng mình là đá cuội
ngẩn ngơ nghe tiếng hú chốn đại ngàn
dần trôi về phía hư vô
chờ đợi một ngày bình thường
rất đỗi bình thường
réo gọi từ ngôi nhà hoang vắng ̶ ̶ ̶
ngôi từ đường ký ức ̶ ̶ ̶
lầm lũi theo giấc mơ lan man
nhiều biến khúc kéo dài không dứt
có hình nhân ngồi bó gối
có người mẹ về chợ với ổ bánh mì baguette
và chỉ duy nhất một ổ bánh mì ̶ ̶ ̶
mi có nghe âm vọng đàn không dây sáo không lỗ?
mi có thấy nghệ sĩ không tim?
·
chiều mưa trong ngõ hẹp dài lê thê
hú họa tìm một khuôn mặt một vóc dáng
ngỡ chừng chưa quên
dù thất lạc sau tháng năm dằn vặt chao đảo ̶ ̶ ̶
đừng vượt con nước này
đừng đừng đừng ̶ ̶ ̶
mi hãy nhìn những hình tượng hữu cơ
có mông nõn nà ngồi trên mâm xôi
thơm phức vàng tươi béo ngậy ̶ ̶ ̶
kinh ̶ ̶ ̶ khiếp ̶ ̶ ̶ hãi ̶ ̶ ̶
mà buồn ngây ngất.
Bức Woman (1966), họa sĩ Balcomb Greene (1904-1990).
Nguồn: Smithsonian American Art Museum
phác thảo mơ
buổi chiều trời xuống thấp
hai chân nặng trịch
đầu ngất ngơ cám dỗ mơ mòng
xao xác giọng cười khắc khoải
·
một ngày không buồn không vui
đôi chút dịu dàng lãng mạn
dù chỉ là âm vọng của sự trống rỗng
lầm lũi qua kẽ nứt tâm linh
bất ngờ dâng tràn cảm xúc
như sắc màu son môi lạ lẫm
·
ráng chiều rồi sẽ phai
trời chiều rồi sẽ lặn
và trăng sẽ lên
đêm chực chờ bên ngưỡng cửa
nhuộm một vòm cô đơn
·
trong vô vàn rối rắm hỗn tạp
thân treo lơ lửng giữa khoảng chân không
đìu hiu
bưng bít
·
cúi xuống cõi tranh tối tranh sáng màu vải liệm
nhìn chiếc đồng hồ cát dần cạn kiệt
mi thấy gì? mi nghĩ gì?
̶ ̶ ̶ có phải những cánh hoa màu son môi rực rỡ
mãi mãi không phai? ̶ ̶ ̶
một phác thảo mê cuồng
từ giấc mơ nhiều biến khúc bỏ dở đêm qua.
ngái ngủ khi đến
một ngày lẫn lộn ngôn
tình truy nã chiếc yếm xanh
biếc như màu mắt thủy tinh dễ
vỡ vụn dưới chân mang ủng ủn
ỉn dậy mùi cứt
lợn và người và khỉ đỏ
đít ôi thôi cho xin đừng siết
chặt sợi dây thừng chuyện éo
le hạ hồi phân
giải lý sự cùn cùng đối tác đầu
gối nằm im thin thít mút núm vú
giả an phận nhìn ngày tháng trôi
dạt rong ruổi bụi
bờ tường ám khói rêu
phong trần ai khoai củ tái tạo đồ
mẫu nhựa cây lá hoa cành ngực
mông nhễ nhại ôm ghì một hai
ba úm ba la chừng n lần đến paris rồi
chết dở sống dở như anh chàng hết
thuốc hết rượu ngồi bờ sông ̶ ̶ ̶ đừng ỉ ôi bớ
này này thằng ông nội ngái ngủ tôi ơi.
Q. T. Tr. C