Thơ Trần Hoàng Phố

SỰ TĨNH LẶNG

 

*

 

Đó là sự tĩnh lặng trong tim

Nơi sự rơi khẽ của ký ức

Sự tĩnh lặng của khoảng trống

Giống như là mất mát

 

*

 

Đó là sự tĩnh lặng trong con mắt linh hồn

Nơi sự hư ảo dịu dàng của trần gian

Giống như là sự đỏng đảnh tình yêu

Giống như là bàn tay lạ lùng cái chết

 

*

 

Đó là sự tĩnh lặng của giây phút cuối

Giây phút nụ cười nhẹ nhàng giã biệt trần gian

Bên sự tĩnh lặng dịu dàng của  vô biên

 môi hôn lạ kỳ của số phận

 

 

NHỚ

 

*

Ngày đã buồn tôi ngồi nhớ núi

Nhớ bản nguyên hư  ảo cuộc đời

 

*

Trời đã mưa tôi ngồi nhớ nắng

Nắng chiêm bao suốt  cõi dịu dàng

 

*

Ngày trần gian tôi về lạc lối

Nhớ mộng đời đã trắng mây bay

 

CHO MÔI NGƯỜI THÌ THẦM

 

*

Cho những ngày chợt mưa chợt nắng tháng mười

Cho những ngày trái tim còn sót lại

Ánh mắt dịu dàng mùa thu

Cây cối môi người thơm mùi mưa nhẹ như hơi thở

 

*

Nơi những ngã tư đèn xanh đèn đỏ

nỗi lòng

Mùa thu đang đi qua

Mây còn sót lại

trên bầu trời hoang hoải

và trong lòng nhau khuôn mặt tình yêu

những cơn gió tháng mười hoang vu môi người

 

*

 

Cho những nỗi nhớ những cánh rừng ký ức thanh xuân

Đã qua những cơn bão muộn

Mùa thu âm thầm trở gió

Gió thổi qua những ngã đường cách  trở

năm tháng

Môi người thì thầm thơm mùi dâu bể

 

CÁI CHẾT ĐẾN

 

*

Cái chết đến

vô tình và không ai hay

Chỉ còn níu kéo trần gian

Lạnh rã rời một bàn tay

Nó cứ đến

lặng lẽ im lìm chào bạn

Như cơn gió thảng thốt lạnh tháng mười trời mưa

Mưa cứ xối lạnh trong lòng đất trời

Mưa

cái chết đến lạnh lẽo

trên khuôn mặt u sầu

tấm kính đau buồn thời gian

 

*

 

Người ta chưa kịp đi thăm bạn

khi bạn vào bệnh viện

Con bạn báo

phòng Hồi sức không còn cho người vào thăm

Vậy mà vài hôm sau

thình lình

đã nghe tin bạn lặng lẽ mất

Bệnh suy tim đột ngột

lấy đi cái bóng bảy sắc màu

cầu vồng trần gian

 

*

 

Lễ tang

như tiếng khóc buồn bã người ở lại

Tiếng tụng kinh thảm sầu

Và lời ai điếu của gió của mưa

của những ngày mùa giông bão

 

Cái chết đến

lặng lẽ trườn mình im lìm trong bóng tối

như một cơn gió nhẹ

Trên khuôn mặt hư vô

Một cái nhìn xa vắng trống không câm nín

Và tiếng chuông gọi hồn đổ hồi

 

CHIỀU THÁNG TÁM

 

*

 

Cho sự lặng lẽ trong buổi chiều tháng tám

Một người vừa ra đi

Một chiếc lá thu phai nhỏ nhoi đã rơi

Rơi lặng lẽ tịch liêu vào đất trời

 

**

 

Có nỗi bùi ngùi trong mắt người ở lại

Có sự xót thương âm thầm cây cỏ đã xa ngái

Có nỗi buồn trong mắt người mẹ

Và sự đìu hiu buộc khăn tang trắng

trong vườn chiều giăng

thật nhẹ

 

*

 

Cho một mặt trời tháng tám phủ xám cơn giông im chưa tới

Cho sự lặng im dâng trong tim

Đôi mắt người ra đi nhắm lại chân trời tím

Cho trái tim lặng lẽ giã từ trần gian

Cho linh hồn lá thu phai bóng núi

Ngửa mặt nằm trên mặt đất lặng im

 

NGỌN ĐÈN

 

*

Họ khám xét cả linh hồn trời xanh

Bên ngọn đèn mù công lý

Trong sự thinh lặng hãi sợ của chúng ta

 

*

 

Họ khám xét cả trái tim lẽ phải

Bắt nhốt sự thật

Trong hạt niềm tin bị đập vỡ

Thời gian như ngọn đèn nghĩa khí soi

 

*

 

Họ khám xét cả chân lý

Bắt nhốt và tra tấn niềm tin

Trong hạt ánh sáng bị đập vỡ

 

Một nửa nằm yên

dưới đáy biển

Như

vầng trăng xưa của cái đẹp thất lạc 

 

Một nửa đớn đau

như nỗi buồn chín rụng

ngọn đèn u sầu

soi chân trời tĩnh lặng 

 

thế kỷ trót đã lầm đường

 

 2019

T. H. P

Comments are closed.