Kinh đêm
Ngoài đêm, mưa đã bắt đầu đâm rễ
Lòng phố đen
Chảy theo dòng thao thức
Tôi đã khấn ba lần trước đoá hoa cúc,
để hết cơn sốt…
Người đi đâu về khuya khoắt lắm
Để quên tiếng nói của mình trên máng xối
Rồi nằm mộng thấy bao điều trống rỗng
Đó là một đêm cuối tháng sáu
Chị tôi gầy hơn những con đường đói khổ
Con chuột kí ức ngồi một mình trên đống hạt đậu
Nỗi đau lách qua cái lỗ phía cuối khu vườn
Nơi đó là ngọn đèn sáp ong đang hắt bóng
Bài ca của lá bắt đầu trổ ngọn
Con dơi du ca treo mình dưới bầu trời đẫm nước
Giọt giọt trong veo…
Người về trên tháp mùa ủ dột
Rong rêu
Kinh đêm
Bên khung cửa ánh mắt chờ đợi
đám lá ngủ muộn
Thấp thoáng bóng mùa trổ giọt trên những tầng sương khói
nở ra một đoá hoa đèn
Cửa chùa lim dim mắt Phật…
Giấc mơ cố thổ
khói nhỏ mắt quê hương chiều lùa trâu từ rặng phi lao phía tây
đầm lầy đen
gió thổi về mùi biển mặn
lặng lẽ bóng mây trôi
tôi buộc tuổi thơ trên cánh diều
mùa hè chim ủ mùi trứng nở
hoa sầu đâu lục lọi trong xóm chỗ đất ẩm để gieo mầm
bài hát ru trở giấc cơn nồm hạ
phục sinh trí nhớ những đêm trăng dài đến tận đỉnh mù u.
giọng con dế tìm dòng sông bị chôn vùi trên cánh đồng
nhặt cọng cỏ khô hong trên tổ chim dồng dộc
mới biết mùa hạ đã thắp giấc mơ của mình trong đốm lửa rạ rơm.
bầy lá quá khứ trong gió vẫn mơ về giọt mưa khuya
con cuốc lạc bầy kêu khản giọng
đèn dầu soi đêm bạc tóc
linh hồn vạn vật thắp sao trời
bùng vỡ ánh sáng trên hình hài khắc khổ thành quách
những rêu phong cuối cùng bị vùi lấp trong hơi thở văn minh.
đêm, mẹ ngồi ngẫm ngợi về ruộng lúa
tiếng chuột chút chít kêu như vạn mảnh vá trên chiếc áo cánh đồng
loài dơi treo ngược mình như lời của sương khuya giăng kín xóm rừng
trong vô thức con trâu nằm nhai ý nghĩ tiền kiếp
mùa đã đơm trái từ giọt mồ hôi
lòng người đã kịp nhớ về nơi cố thổ
những cành bưởi đâm chồi
tôi ngồi dưới những rặng cây
thấy trăm năm vừa vụt qua chốn này.
Những cơn mất ngủ xuyên đêm
(đến anh Trần Duy Trung)
thoáng qua đường loáng dưới vũng mưa,
ta dắt bóng ta trượt dài,
hồn không khóc lệ không trào và hồ như ảo ảnh,
lá cây rụng đầy trên chiếc bóng,
nhà quê đá dựng vách khuya gió nhoè ô cửa trời,
niềm đau xưa cũ mồ rêu hoang phế trỗi dậy,
gió dông giật mảnh trăng ký ức…
ta lao qua vũng ướt của đêm,
không tiếng cười nói xưa cũ bên ly rượu cay,
như trái tim đen bên thềm hè vọng nhịp,
lỗ trùng đen một giọt nước động đậy,
vỡ giữa không gian bao la lá ảo mộng triền đêm xoá dấu…
giữa La Hai sương trắng bạt giấc ngủ cây
khúc khuỷu đường khuya thâm u
tiếng tàu chạy hút heo
ta đi như những con sóc bay qua nhánh thông rừng
rụng một hạt phấn trắng mùa ngâu…
thôi biền biệt xa xôi lắm rồi,
mộ chí đã lên hoa
con chim quốc đã đông cứng mé trời
dội từ thác ghềnh một âm vang trống mái,
thôi lời khuya khói thuốc ấm chuyện cuồng vọng,
một giây lệch cả sợi đàn,
mai mốt cất lên câu ca đời là lang bạt,
những mối tình ngút ngàn ngần ngại,
chưa một lần hỏi thăm nhau,
dù rằng cũng hột mùn cưa rơi giữa chiều tàn,
lửa nhoè đôi mắt hanh hao…
dải sầu trăng tang trước cổng chùa,
đốt cho đêm sít lại gần nhau đối ảnh,
cho những con sông thành máu của biển,
đáy thẳm một điềm nhiên cõi lòng muôn ức,
thức giữa hai ngón tay khô,
tàn thuốc vụn, về ngún trên cơn mùa dị mộng,
đêm thì thào, nhức buốt tay tôi
nhìn lại một vòng tròn ma quái,
cái bóng dạt qua thành phố bụi đời,
cái bóng hỏi tôi mày đi đâu đó,
những hàng quán đóng cửa ngủ mê,
ngã tư im lặng nghĩa địa khuya khoắt,
tượng người vô hồn thành phố trống vắng,
mai lại gặp những người ghế,
trầm tư quán cóc bên đường,
người ở trong mộ đang mọc thêm những bông hoa trên đất,
những cơn mất ngủ xuyên đêm…
những cơn mất ngủ xuyên đêm,
những cơn mất ngủ xuyên đêm,
mà một đêm nào,
bỗng dưng mình thương một người từ trong vô thức,
buổi sáng tan rã bùa mê sóng biển đánh thức giấc ngủ dã tràng,
xanh dương, một huyền nhiên trứng nở,
có gì đâu cõi lòng rách nát,
như biển cả,
dốc dựng mấy ngàn năm,
chỗ núi trắng linh giác,
hạt muối lăn trầm phơi mình dưới mặt trời nóng bức,
muối hắt vẻ đẹp tàng ẩn đại dương,
những cơn mất ngủ xuyên đêm,
mới đem vỏ não trồng thêm cây hoa cúc,
cho mé sông chiều rộn tóc gái xinh,
những cơn mất ngủ xuyên đêm,
mơ một mái nhà sớm thả lưới mùa di,
chim cử hót, vách nhà rêu xanh lạ,
hoa muống nở ruộng ủ bùn chân hôi lội lạch bắt cá bông lau,
những cơn mất ngủ xuyên đêm,
những sợi gân trắng bện chặt cột sống,
đọng bóng khuya trầm cảm ánh đèn hè phố,
có bóng tôi ngồi hiên nhà hoa cúc,
bóng con mèo đứng trên nóc ngói,
bóng tối phủ lên lá, lá rụng đầy trên chiếc bóng của tôi…
Gieo hạt từ tâm
chiều ngậm mặt trời trong cơn mưa cuối mùa
người nhớ quê hương,
đang hát một bài ca của hoài niệm
giữa phố đông người.
không thể nói chuyện với nhau bằng đầu gối,
những hạt mưa nói chuyện với nhau bằng hơi thở mùa màng
kí ức tình thương nảy mầm,
nụ cười nở trên ngực khuya
gieo vào mắt những lời của tháng ngày vất vả.
ở đó, là nơi một cái cây đâm rễ
một con chim ăn trái chín trưa hè.
tháng tư trên cánh đồng trổ hạt
chiếc gối bông gòn còn hằn dấu vết tuổi thơ
nơi giấc mơ nói chuyện với nhau bằng cái ôm đôi lứa
bằng trầu cau, bằng câu ca dao công cha nghĩa mẹ.
đầu gối không thể thay chúng ta làm bông hoa trong khu vườn kí ức được hồi sinh
chỉ có tình người buổi sáng bên ô cửa sổ
mở ra những chân trời,
khi giấc mơ đêm qua có một người vừa gieo hạt từ tâm.
Sau mỗi mùa gặt hái
khi mọi định nghĩa về cái đẹp đang trong chiếc kén,
chưa đến ngày khai sinh,
thì sông đã nới dòng, con cá đục nẩy mình trong điệp khúc phù sa.
cỏ che mắt chú dế ruộng cạn
người kể chuyện dưới những ngọn đèn dầu,
dần mất dấu
kí ức trắng cội cây
và mùi khói bếp khỏa đầy trong trầm tích của làng.
tôi chỉ nằm đếm những giọt nước bên hiên nhà
mà sao những sợi tóc em lại sáng
thứ ánh sáng trong chiếc lược sừng trâu
bóng loáng mỗi ngày,
bằng cách tạo ra lời cầu nguyện từ sâu thẳm tâm hồn
tôi nhận ra máu của đất đai đang chảy màu dịp lục
trong những chiếc bánh mì nóng giòn
có tiếng nói giọt mồ hôi của những người thức dậy sớm.
bằng cách học từng bước đi của con kiến nhỏ
tôi biết thế gian đang nâng hơi thở của mây ngàn
và con chuột nhắt trong hang
cũng cần được nhường lại một phần lương thực sau mỗi mùa gặt hái.
Những dự cảm rời rạc
đám mây mà buổi chiều đọng cơn suy tưởng
trống vắng là có thật
em bảo tôi giữ lại hơi thở của tuổi trẻ
để nuôi lớn từng dấu chân cát bụi
những dự cảm đầu đời về cái chết
tôi biết rồi một ngày trái tim sẽ trở về với cái vắng lặng của vũ trụ
nơi đã tạo ra sự tồn sinh như thế
tuổi trẻ của mỗi người là một con bướm của buổi sáng
tận hiến vẻ đẹp ảo ảnh cho tương lai
mà tương lai lại là những dự cảm rời rạc
tôi không biết cội rễ từ đâu
chỉ nhớ những cánh bướm sặc sỡ
bay ra từ giấc mơ của người đàn ông cô độc
nước mắt, nơi tôi đã nhìn thấy nỗi buồn
luôn đầy ắp trong sự nhạy cảm của nhân loại
mà nhân loại đang tha hương về một xứ sở khác
đang đặt lại tên cho sự tồn tại của chính mình…
Trong khi chờ tháng năm chưa đến
Sợi khói chiều phủ gương mặt của người đàn bà,
dung nhan bầu trời trên mặt hồ tháng tư
tháng năm chưa tới, hoa ngủ muộn
em như hoa buổi chiều mùa hạ năm ấy,
nên chim đa đa làm ngôi làng có vẻ như chiếc rèm vải đang múa may…
Nhấn chặt vào đất đai xứ sở, đâm rễ vào mỗi đốt đêm rạ cháy
đó là chân của đàn ông,
là giống sinh ra để phối vào giấc mơ đàn bà…
Tôi đi ngang qua khu rừng mùa hạ
xanh một màu cây lá
bởi người trong tia nắng tan vào cơn mộng
thật nhẹ nhàng tâm hồn trong những tro than sự sống…
Kí tự
Chiều ngái ngủ một trời hoang mây trắng
Những kí tự người,
Chim đi tìm tổ ấm sau đêm mưa.
Trong bào thai nhân quả buổi bình minh
Cha đi lệch góc trời
Nghe mây thủy tinh nứt vỡ.
Kí tự tôi trăng mùa cải vàng bông
Thả bước chân lên phím gió
Từng nhịp tim đau vồn vã
Trên những tầng kí tự phiêu linh.
Kí tự mưa tung tẩy trên nón lá
Thưở mẹ gánh gồng đêm bưng hoang
Trời chưa tảng sáng
Khuôn mặt chằng chịt vết lăng trầm.
Kí tự nhẹ nâng những cơn đau cõi đất
Nhú mầm
tiết mật
Trong tiếng hát loài thảo mộc.
Trời hàm dưỡng từng giọt nắng
Chắt lọc
Kí tự em,
Tiếng khóc trẻ thơ mùa thiếu sữa
Bên hiên nhà lá rụng chiều đông…
Trăng
như một giấc mơ vừa nở
ngói cũ mùi gió núi
người năm xưa, hơi thở như hơi sương
tháng năm, sông chảy tĩnh vật
con tắc kè chớp mắt mưa phùn.
về đây, gót thanh xuân trên biển mặn
gió đầm,
từ cũ rích
dòng sông chải tóc cho ruộng lúa
khi dấu chân lịch đại trắng mù sa
con cá bóng cắn bóng ngày tàn dưới tán cây bàng
mùa đông trong lòng mùa xuân
gàu nước giếng rưới mát trời tháng giêng.
nhánh núi nghiêng từ thủa gốc gòn trăm tuổi
đêm bước chân tuồng vọng núi Mò O
Truông mây sắc cờ gợn biếc
Dương xỉ,
Như có người cưỡi ngựa
Mang giọt rượu đầm lầy rới lên đêm cỏ mộ
trong suy tư thời trục chuyển trăng ngàn.
Một mùa linh giác trắng
(làm sao nói hết được những gì mà bộ não chứa
đựng trong hàng tỉ năm ánh sáng của kí ức)
Khi sương mù đã bao bọc khoảng sân ga
mùa xuân đẻ rất nhiều lá non,
trong giây phút tôi nhắm nghiền đôi mắt để cho tinh thần ổn định lại,
nhưng không, bây giờ với những trường năng lượng không ngừng dồn nén, nỗi buồn từ một vùng đất âm u, tối đến, tiếng cú mèo kêu nghe bao nỗi đau.
Chắc hẳn, đêm nay lại có thêm nhiều điều lạ lẫm,
bắt buộc tôi phải cố nhắm mắt lại để cho chuyến đi bớt mệt mỏi.
Tôi đã nhắm mắt, và không cần mất thời gian để nhớ về vùng đất đó nữa,
tôi đang ngồi trên chiếc ghế nhựa, tựa lưng vào cái bao đựng gạo và hoa quả
tàu chạy trong đêm,
tàu chạy, qua một cánh đồng ướt át,
tàu chạy, qua rặng núi đá,
trăng mờ, và tàu chạy lúc mọi sinh vật trên lớp vỏ trái đất đang dịch chuyển.
Tất cả đang mơ mộng trong một cái vòng tròn khổng lồ.
Như có một cọng cỏ chỉ đâm xuyên qua não tôi
trên đỉnh đầu nở ra một bông hoa màu tím
và bóng tối, những đôi mắt khép
thật, tôi đã trải qua những giấc mộng
tôi thấy cuốn sách đầy những trang trắng, và đầy những giọt sương khuya.
Từ trong vô thức, tôi nghe tiếng kinh cầu, tôi ngồi bên cái chuông mà để làm ra nó, mọi tâm trí phát khởi, để chiều chiều, trời mưa bản xứ, cái chuông vang ra, âm thanh loang lổ, về cái nơi chốn gió, cỏ, hoa, những con dế đang yêu nhau,
nhân loại đang sống trong cái âm thanh bùng vỡ ấy.
Dưới những con suối, tôi róc rách chảy, những cặn trà bỏ vào chậu cây, còn thứ nó tiết ra trong nước sôi, là tinh chất được chuyển đổi trong máu, nó dần được dẫn đến tim. Nó hoà vào hơi thở, tụ lại ở bộ phận não bộ, lan toả thành khí, rồi thành năng lượng giải nén suy nghĩ, tôi nghĩ sẽ là cái chìa khóa mở vào cái đang chờ đợi bên trong, khi uống hết một chén trà.
Mắt sẽ long lanh, cái mênh mông bao trùm cái tiền định, nới rộng thêm những thực tại.
Nước, tôi đã rót vào bên trong cơ thể mình biết bao nhiêu là nước,
tôi tin, những gì đang diễn ra bên trong, cũng chỉ là một thứ ảo ảnh (thứ ảo ảnh được giải nén và ngay lúc ấy cả vũ trụ được mở ra).
Phút linh cầu, một sát na của kí ức,
giữa lòng thực tại,
những đám mây bay dù ngàn năm đã đi qua,
một người thầy với một người đệ tử ở đâu đó vẫn còn thao thức về nhau.
Mở mắt ra, tàu đã chạy và rời xa vùng đất u ám, trăng chênh chếch núi đồi, gió thổi qua khung cửa, vẫn còn một ngôi sáng lạnh trên nền trời.
Buổi sáng nắng cháy giòn trên những ngôi nhà lợp ngói,
bùn đất bao bọc cuộc sống,
rắn ở trong hang,
lá cây che phủ cho sự sống
những loài bò sát,
tôi quên mất, tôi đang bị ảo ảnh nhấn chìm trong ly trà cạn.
Những cặn bã của thời gian đang chờ tôi đào thải qua bộ não,
một lớp cặn bã khác đang được nói ra,
và tôi nghĩ về sự viết, biết bao nhiêu thứ hay ho, sau một thời gian đã trở thành cặn bã của tư tưởng, và cái còn lại, có chăng là thứ kinh nghiệm sống, là tinh túy của cõi tinh thần.
Bùn đất đã ôm lấy chúng ta, nó hàm dưỡng trọn vẹn những gì mà chúng ta mang nặng,
nó là cái nấm mộ ôm lấy xác thân và tiêu hủy, và chuyển năng lượng đó thành thứ dưỡng chất để hoà vào trong cây cỏ, trong nước ngầm, và mùi của nó sẽ thành thứ gió trái mùa, thành những u ám bao phủ lấy tiếng cú kêu đêm.
Em ngồi nói với tôi rất nhiều chuyện cũ, tôi thì vừa mới rót thêm nước trà vào chén.
Tàu chạy mãi, chạy mãi và chỉ còn một mùa linh giác trắng…