BI CA: NHỮNG LINH HỒN NẰM IM CHỜ CHẾT
1
này em
đừng nhắc về hai tiếng tình yêu
khi lòng người chỉ còn là ngôi từ đường mục ruỗng
chúng ta
những con kiến chạy vòng quanh miệng chảo
làm sao có thời gian
để nhìn thấy bầu trời
này em
vẫn biết
tự do là máu và nước mắt
nhưng bao kẻ ngoài kia
lại tự hào hát vang bài ca
"ôi hạnh phúc làm sao công lý đi quỳ"
này em
đừng nhắc anh về những bài thơ
mà nỗi khổ đau và niềm đồng cảm
thấm đẫm mỗi linh hồn con chữ
chúng ta
những ngọn gió suốt đời lang bạt
nát mười đầu ngón tay
chưa đào xong huyệt mộ cho mình
đừng bắt anh phải lắng tai nghe
tiếng than khóc những mảnh đời oan uổng
trên bàn tay đất mẹ mù loà
chúng ta
những con bò đói rã
mỏi mồm nhai giấc mộng hư vô
này em
đừng cố thuyết phục anh
quy đổi dối gian thành niềm tin vĩnh cửu
chúng ta
chỉ là những mầm cỏ dại
bên lề đường nhân thế
nằm mặc máu hoàng hôn đổ kín tâm hồn…
2
em à
còn gì khổ đau hơn
khi lòng người ngập lụt niềm vô cảm
chúng ta nhìn quanh
bốn hướng đời chỉ thấy ngợp bơ vơ
trong trí nghĩ đám đông chỉ rặt mối nghi ngờ
người ta nghi ngờ sự thật
người ta nghi ngờ bằng hữu
người ta nghi ngờ anh chị, mẹ cha
nghi ngờ cả nỗi đớn đau nhục tủi
người ta chỉ tin vào bất công lừa dối
và lưỡi dao găm giấu sau tay áo bọn hung thần
gió cứ thổi
bụi cứ nhoèn con mắt
cái ác lên ngôi
chân lý ngược đường
em à
em có nghe
hằng đêm những con đường khó nhọc từng nhịp thở
vỉa hè tướp máu
và những con chó không nhà lầm lũi gánh gió sương
bên mái hiên còm cõi
người ăn mày trơ tấm thân tàn tạ
nhìn ánh đèn não nề mà ngỡ vầng dương
em có nghe
trong nhà hát tuổi thơ
những đứa trẻ đói lả niềm hi vọng
tâm hồn chúng chỉ màu đêm ngự trị
chúng đem khát khao giấu tận đáy lòng
và mắt bão cứ âm thầm kết tủa
những đứa bé
bị đánh cắp tương lai
những đứa bé
sống trong nhà mình
mà như kẻ tội đồ
nơi ngục tù tăm tối
và một ngày
những trái tim khờ dại
đã tự giải thoát cho mình
bằng cái chết
những mảnh hồn
côi cút
như những cánh hoa khô
bay
trong luồng gió dữ
và lũ bụi
dang vòng tay đón nhận
nhưng vĩnh viễn
linh hồn
những đứa bé
và lũ bụi
không thể nào tìm thấy
lâu đài của ước mơ hạnh phúc
rồi chúng sẽ thêm lần nữa nhận về cái chết
dưới gót giày vô cảm
đám đông…
3
em à
em biết không
quê hương mình buồn lắm
ngay cả giấc mơ mặt cũng ngập bùn lầy
từng mái đời luôn sợ gió lay
tiếng mẹ ru cũng nhuốm dày chát đắng
manh áo cha muôn nỗi sầu chất nặng
bao sợi tóc trên đầu là bấy bão giông
em biết không
quê hương mình
từ cánh đồng, mảnh vườn, ngọn cỏ
đều chung phần chết khát
nhân phẩm con người như món hàng rẻ mạt
chỉ nước mắt là mặn thêm
em à
em biết không
quê hương mình những đôi mắt không tròng
nhân dân sẵn sàng sắm vai câm điếc
không thấy không nghe không nhìn không nói
bất công như viên bi tròn mút mãi đến mòn răng
em à
em biết không
quê hương mình bốn ngàn năm
bờ môi đói nụ cười
máu tiền nhân thấm vào từng thớ đất
để cháu con đem đất đổi ra tiền
em à
em biết không
quê hương mình
chỉ là sân khấu
để lũ yêu ma trá hình thay nhau
biên kịch bộ phim dài tập
“Trại Thương Điên”
và mỗi chúng ta đều được phân vai chính diện.
4
nước mắt vẫn biết mình không có tội
vì nước mắt đã hoàn thành thiên chức thiêng liêng
tẩy xoá khổ đau xoa dịu tủi hờn
nhưng khi con người
đã mặc nhiên xem nước mắt là xa xỉ phẩm
nước mắt đành ngậm ngùi
như ngọn gió hoang
đêm đêm
lẻn vào căn gian gác hẹp
nín thở lắng nghe tiếng chim từ quy buốt nhức
như tiếng ngàn oan hồn
từ thế kỷ xa nào
dội về thao thiết
như nỗi đau bất diệt
như những bàn chân mải miết
đi tìm
mùa xuân đã mất
cho đến phút giây rũ liệt
nước mắt biết mình không có tội
nhưng nước mắt chỉ lặng im
trước bản án
của một xã hội chuyên sử dụng luật rừng
nhiều khi nước mắt rất cô đơn
nhưng nước mắt không khóc
như những kẻ chuyên làm ác
hay những kẻ lừa dối nhân dân
khi đứng trước vành móng ngựa
nước mắt cũng không như những hạt mưa
lạc đường gọi mẹ
nước mắt chỉ là chiếc lá vàng
sau cuối
ngẩn ngơ trên cành
trơ trọi
khắc khoải chờ
một gã thi sỹ mộng mơ
chích máu từ trái tim rất mực chân thành
viết bài thơ liệm hồn cho nước mắt
để nước mắt hoá thành
một phần hồn vía
của quê hương
nước mắt không phải là những vần thơ
mà người ta thường khoác áo bảy màu
trong ngày đại lễ
buôn bán máu xương
đổi bánh vẽ hoà bình
nước mắt chỉ là bài hát mồ côi
mà mỗi đêm chúng ta ngồi đối diện lòng mình
như cánh hoa cuối cùng ngoài khu vườn loạn gió
nghe những vì sao xa xăm
tâm sự
và nước mắt ngỡ mình
đã hoá thành ánh sáng
tự do
vĩnh hằng giữa thiên đường màu nhiệm
nhưng khi những vì sao buông lời từ biệt
nước mắt bỗng nhận ra
bản thân mình chỉ là hạt bụi
vô tình đi qua và ở lại
trên vành mi những bào thai
đã chết
khi chưa kịp chào đời
nước mắt chỉ là những trang sách cũ
nằm trên giá
chiếc giá chất chồng hoài niệm
về những tháng năm muôn kiếp người đói cơm rách áo
thèm khát tương lai
5
những người đàn bà cần được nâng và hứng
như hoa như trứng
như linh cốt tổ tiên mấy ngàn năm đục trong
phận bùn bến cát
những người đàn bà
là ngày là đêm là sự sống vĩnh hằng
ôi những bậc vĩ nhân
cho đến gã ăn mày
đều tụng ca về những người đàn bà như thế
nhưng em ơi
những người đàn bà
trên mảnh đất này
chỉ là món đồ chơi
chỉ là hòn đá bị lãng quên
trong khu rừng mịt mùng đau đớn
chỉ là tấm vải điều
vị dày vò bởi bàn tay
lũ đàn ông cuồng dâm man rợ
những giọt máu trinh tiết
chảy mãi không ngừng
loang lổ vầng mặt trời mang danh chân lý
chúng ta
bay trên đôi cánh tật nguyền
di chứng nhược tiểu
của những con trùn vong nô nơi đất mẹ
như lũ vật vờ
lo sợ ánh đèn
chúng ta nép mình trong u tối
và chúng ta hát
“tự hào thay giống rồng tiên
tự hào thay nền văn minh lúa nước
tự hào thay những chiến tích oai hùng…”
nhưng lòng chúng ta lại ngậm ngùi tự nhủ
“thương làm sao
những bà mẹ
bốn ngàn năm không tròn giấc ngủ
một mảnh áo sờn vai
một mảnh quần vá chằng vá đụp
thương sao những bà mẹ
đứng giữa ngày mưa mà lo đời hạn hán
thương sao những cánh cò quằn quặn khúc ca dao kiếp người…”
những người đàn bà bị cưỡng dâm
những người đàn bà nén nỗi nhục hờn vào tận đáy lòng giông bão
những người đàn bà chưa một lần biết mùi son phấn
những người đàn bà bị ruồng bỏ, rẻ khinh
dẫu mọi nền văn minh
mọi bậc vĩ nhân
thần thánh
đều chui ra từ âm đạo
những người đàn bà…
6
non sông
không còn là hai tiếng thiêng liêng
mà những đứa trẻ tự hào khi nhắc đến
quê hương giờ đây
dòng máu chia đôi
mỗi ngày nỗi đau càng chất chồng
lên trái tim của mẹ
quê hương giờ đây
lời hát ru mát rượi trưa hè
ấm áp đêm đông
đã trở thành
những tiếng khóc ngậm ngùi
của giấc mơ hoà giải
quê hương
giờ đây là nơi
những đứa trẻ mò cua bắt ốc
chết ngậm chết ngùi
từng đôi mắt
không thể nào nhắm lại
quê hương giờ đây
là ngàn dấu hỏi
lầm lũi giữa đêm đen
như mấy mươi triệu phận người
phận người như lá cỏ
chết cháy trên cánh đồng nắng hạn
bỏng mắt chờ mưa
mưa còn mải mê rong chơi
mưa lãng quên chốn xưa
những người nông dân khát khao
ngày đơm hương hạnh phúc
mưa còn mải mê
kết bạn với lũ ngoại bang
thường giấu dao găm sau tà áo Phật
em à
đừng kể hoài với anh
những truyền thuyết cổ xưa
bọc trăm trứng nở ra hình hài đất nước
đất cạn máu rồi
linh hồn cha ông
đã trở thành bóng ma vất vưởng
chỉ còn những sân golf
khu nghỉ dưỡng trá hình
nghểnh mặt
buông nụ cười
ngạo nghễ
con người con người
hãy yêu thương đồng loại
hãy sống vì hạnh phúc nhân dân
những kẻ độc tài hô vang như sấm
con người con người
hãy yêu chuộng tự do
hãy mặc tấm áo hòa bình mỗi ngày
như tặng phẩm nhiệm màu của chúa
những gã đao phủ hãnh diện đứng giữa pháp trường hét lớn
này thi sỹ
anh định đi về đâu
trong buổi chiều này
khi hoàng hôn đã sưng tấy nhãn cầu
và khắp nơi dâng tràn máu lệ?
này thi sỹ
anh định viết điều gì
trong đêm này
khi nơi nơi ngập oán hờn: câm nín
gió đã ngủ quên trong máng xối tàng cây
những ngọn đèn đường run rẩy
nhỉ nỗi buồn muôn thuở
xuống vỉa hè ngơ ngác cỏ hoang
này gã nhà văn hành khất kia ơi
hãy ra nghĩa địa
và đào sẵn cho mình lỗ huyệt
sẽ chẳng còn ai
đọc những gì ngươi viết
chẳng còn ai
chẳng còn ai
chờ đợi ngày mai
người người sẽ lặng im
mặc quỷ ma rao bán tương lai
người người sẽ còn hoài nhắm mắt giả đui
mặc ngoại bang giày xéo quê hương
ngòi bút sẽ bội phản ngươi
như giả dối quay mũi giáo đâm vào trái tim sự thật
hãy tự quyết đời ngươi
khi mùa xuân hoa còn tươi vị máu
những cánh chim tình yêu còn dan díu khung trời
chớ đợi một ngày dòng sông đời cạn nhựa
người người ngủ ngoan sau song sắt ngục tù…
7
ngày xuân
xoè bàn tay
và đếm
mười ngón
hai mươi tám đốt
không một đốt niềm vui
không một đốt
ánh lên mầm hi vọng
hai mươi tám đốt
giăng đầy lưới nhện
lưới nhện không biết ca vang
những khúc hát yêu thương
lưới nhện chỉ biết
đe doạ và phỉnh gạt
lưới nhện không biết ban tặng
tình thương
lưới nhện chỉ biết
thắt cổ niềm tin
đất nước mình
có quá nhiều lễ hội
nhưng lại khan hiếm nụ cười
để rồi
những cái chết
cứ thế xếp hàng
dài
dường như vô tận
đất nước mình
có quá nhiều những tượng đài
vinh danh
xương máu
nhưng lại không hề có
dù chỉ là một bức tượng nhỏ nhoi
khắc hoạ
khuôn mặt của niềm ân hận
em à
quê hương mình
chỉ là những cánh hoa bằng nhựa
được trưng trong lồng kính
vì thế
kẻ mang danh nhà thơ
chuyên viết những bài thơ tình
lại trở thành kẻ cưỡng hiếp tình yêu
chúng ta
sẽ không được phép
quay đầu
không được phép nhìn
bên trái
hoặc nhìn bên phải
chúng ta
chỉ luôn phải nhìn phía trước
như những con bò
cắn chặt đuôi nhau
cắm cụi lên đi
dưới ánh mắt hoàng hôn
với những người bạn đồng hành
là khổ đau, bất công
lừa dối
đây là lần cuối cùng
anh còn đủ sức
viết nên những con chữ ngô nghê
về đất mẹ
và anh biết chẳng một ai nghe thấy
cũng chẳng một ai thèm đọc
những người nông dân
đang mải mê hãm hiếp cánh đồng
những người công nhân
đang hăng say trộn độc tố vào thực phẩm
những người lính
đang đắm chìm trong cuộc nhậu
những bác sỹ
đang tìm cách
giết dần giết mòn con bệnh
…
8
tháng tư bạn chờ đợi điều chi
một tiếng chân ai đó đi về trong chiều vội vã trên con đường từ lâu chân lý đã ngủ quên
một nụ hôn hững hờ lên viền mắt thời gian phai nhạt
một khúc đàn tê tái vẳng từ sâu thẳm màn đêm thời đại?
hay một tiếng ve sầu trên nhành phượng vĩ
từng chùm hoa đỏ tươi như máu
rải xuống những mảnh hồn
lắt lay tìm lối?
tháng tư
từng khu phố
muôn mái nhà rũ tàn
đôi mắt héo
bóng chiều ngập ngụa tai ương
tháng tư
cánh chim bay ngang trời
cũng nhuốm mùi dâu bể
bà mẹ già
ngồi thêu nỗi buồn
lên mảnh áo sờn vai
mấy mươi năm
lòng chưa nguôi câu hỏi
ngã rẽ nào
ngời sắc tương lai?
tháng tư, tôi chỉ muốn, im lặng, ngồi trên chiếc ghế tâm hồn tôi, chiếc ghế đã từ lâu ám nặc mùi suy tưởng vẩn vơ, ngồi thế thôi chẳng để làm gì, ngồi và chiêm ngắm những giọt nắng lạc loài chết dần sau ngọn đồi yêu thương đang dần trơ trọi loài cây hi vọng.
Đêm như tấm lưới khổng lồ chăng ngang những khuôn mặt người, tôi ngồi gặm nhấm nỗi u hoài của những nhành gió tha hương, chạnh niềm nhớ mùa xuân, mùa xuân tự do xa xăm, cái mùa xuân đã chết yểu từ lâu, chỉ còn nhúm xương tàn lắt lay bay ở tận đâu đó ngoài bầu trời tiềm thức.
Tháng tư, có kẻ xâu những giấc chiêm bao thành chuỗi vòng đi rao bán, không ai mua, gã lặng lẽ lê đôi chân tàn tật trên những ngả đời chằng chịt vết thương đang thời kỳ mưng mủ. Chẳng còn những khát khao để con người bấu víu , những vì sao cũng chẳng còn đủ sức xé nát chiếc kén của màn đêm thăm thẳm, và vầng trăng sợ hãi nép mình sau đám mây đen lẩn trốn, tháng tư khắp nơi diễn ra những cuộc thanh trừng .
Tôi rời thành phố chạy về phía biển, những bãi cát im lìm như mộ địa, những chiều tháng tư năm nào biển ồn ào tiếng cười nói, bây giờ biển chỉ còn tiếng gió thổi qua những mỏm đá thâm bầm đớn đau, u u u u u u… chừng như biển đang khóc, biển khóc đến bao giờ? Tôi ngã mình xuống những mảnh thuyền từ lâu đói hơi người, nghe thân thể mình nhói lên từng chập, dường như những oan hồn các loài cá đang rứt rỉa tâm hồn tôi, mảnh hồn vất vưởng như vạn mảnh hồn đang chới với đi tìm bến bờ sự thật.
Giữa tháng tư này bạn chờ đợi điều chi? Những bài thơ ướt nhoẹt tình ái ru mơn tâm hồn ?
Những nhịp chân vô cảm bình thản lao qua con đường thơm lừng hoa giả dối? Một bàn tay hững hờ bóp chết mầm xanh tương lai chưa kịp nhú trên cánh đồng thời cuộc?
tháng tư này tôi sẽ trở về làm viên gạch cũ neo mình vào rêu mốc trên ngọn tháp tàn tích của một dân tộc từng sống trong cảnh sắc huy hoàng của tự do bình đẳng, và lắng nghe tiếng khóc não nề của thời vàng son.
Tháng tư này tôi sẽ trở về nơi những giấc mơ đã hoá thành tàn tích
Và tôi sẽ chờ đến khi đêm xuống
Chích máu hồn tôi may tấm vải liệm giống nòi…
9
Cũng như anh
Như chị
Như mọi người
Tôi không học qua trường lớp
Cũng chẳng được đào tạo bài bản
Nhưng chúng ta đều là những diễn viên xuất sắc
Bất cứ lúc nào và ở đâu
Chúng ta cũng sẵn sàng hóa thân thành những nhân vật đa chiều
Người ta không cho chúng ta chọn vai
Cũng không trao cho chúng ta kịch bản
Họ thích làm chúng ta bất ngờ
Với những vai diễn đột xuất giữa trò chơi “thời đại”
Chúng ta là những con chim
Bị nhốt trong chiếc lồng khốn khổ
Thay vì nhảy loạn lên thể hiện sực bức bối
Đòi quyền tự do
Chúng ta lại ra rả hót như biểu lộ niềm sung sướng
Làm thống khoái đôi tai những kẻ bạo tàn.
Chúng ta là những giọt nước
Bị giam cầm trong đám mây lường gạt dối gian
Thay vì bứt mình ra khỏi sự kiềm hãm
Hòa mình vào dòng sông cuồn cuộn sóng đấu tranh
Chúng ta lại hồn nhiên rớt xuống mảnh vườn chai cằn khát vọng
Tìm cho mình một xó xỉnh an toàn.
Chúng ta là những kẻ có đủ đầy chân tay
Nhưng lại ngoan ngoãn làm những kẻ khuyết tật
Mặc một bọn người phác họa bức tranh đời sống của mình
Trong khi người ta ngẩng cao đầu bước về phía trước
Chúng ta lại cam tâm đi quỳ
Trong khi người ta giơ tay chộp những nhành gió tương lai
Chúng ta lại nằm im nơi căn phòng miễn dịch đổi mới
Chờ những tay bác sỹ trá hình
Tiêm vào ý thức liều thuốc ru ngủ.
Chúng ta là những đứa trẻ khát sữa
Được những kẻ bảo mẫu ném cho núm vú cao su
Ngây thơ ngậm vào mồm
Nút mãi sự bất công như đang thưởng thức nguồn dinh dưỡng nhiệm màu.
Chúng ta là những tay diễn viên xuất sắc
Sẵn sàng hóa thân thành những nhân vật đa chiều!
10
chẳng cần dựng lại bức tường của quá khứ
bằng những thước phim lừa dối
tôi thừa trí khôn để hiểu
miền đất này đầy rẫy lũ lưu manh
nếu được hãy gông xiềng tôi bằng nước mắt nhân dân
thay vì khoác lên mình tôi tấm áo tự do hư ảo
tôi thừa trí khôn để hiểu
các người đang ru ngủ đám đông
bằng miệng lưỡi của loài rắn độc
các người đã cướp mất giấc mơ hồn nhiên
của những đứa trẻ
nhồi nhét vào đầu chúng sự hận thù anh em bè bạn
các người đã cướp mất nụ cười bình thản
của đất mẹ thân thương
rải máu thảm lên những tâm hồn trong sáng
***
họ đã ngủ say rồi
những đôi mắt đói nghèo khát vọng
như con chiên ngoan nằm trên máng cỏ
đợi chờ ơn phước từ thiên đàng rớt xuống
giữa đêm đen mù mịt lối về.
***
họ đã ngủ quên rồi
trước đòn roi và tù ngục ngoại bang
như lũ dơi hoang hoảng sợ trước ánh đèn
dẫn về miền thảo nguyên bình đẳng
***
hãy trả lời giùm tôi câu hỏi : ngày mai?
nhân dân tôi sẽ về đâu
trên những con đường đầy khốn khổ, thê lương?
hãy trả lời giùm tôi câu hỏi: mai này
những đứa em, đứa con tôi về đâu
trên chuyền tàu chuyển chờ đắng cay?
hãy trả lời giùm tôi câu hỏi: ngày mai?
ai vớt máu non sông dưới gót giày xâm lược?
***
nếu được hãy chôn tôi trên nấm mồ lịch sử
nơi dĩ vãng thơm nồng mùi máu những anh hùng
nếu được hãy gông xiềng tôi bằng tiếng khóc nhân dân
trước trái tim quê hương nham nhở nỗi căm hờn.
11
Đôi khi
Nước mắt đưa tay hứng hồn mình
Và âm thầm soi vào đó
Tìm kiếm bóng quê hương
Đâu đó
Trong căn nhà cuối phố
Trên gian gác hẹp
Bốn mùa chăng đầy mạng nhện
Nồng nực mùi phân và nước tiểu
Của bầy chuột vong nô
Người nghệ sĩ cô đơn
Vớt ánh sáng sắp tàn
Của buổi chiều đẫm máu
Rải lên nấm mộ bài thơ:
“Tháng tư
Đơn giản là sự chuyển tiếp của xuân sang hè
Cớ gì em đau
Cớ gì tôi đau
Cớ gì những tâm hồn bỗng cuồng lên cơn tiếc nuối
Qúa khứ
Cuốn phim buồn không ai muốn xem lần hai
Vậy thì
Tại sao không đào hố chôn sâu?
Tháng tư
Đơn giản là mùa hoa phượng thổ huyết
Con ve chiết xuất máu mình thành tiếng kêu
Và nắng
Được dịp khoa trương sức mạnh
Cớ gì
Đôi mắt mẹ chăng đầy nỗi đời trong đục
Cớ gì bàn tay cha vốc vét
Màn đêm thăm thẳm
Tìm hoài
Chỉ thấy
Sầu lo…
Tháng tư
Tôi neo vào đâu
Em neo vào đâu
Cũng thấy chông chênh những đường ray
Chân lý…”
Rồi một sớm mai nào
Nước mắt hoá thành những giọt máu hoa
Rụng rơi đầy những con đường thành phố
Và trên căn gác nhỏ
Linh hồn nhà thơ
Cũng hoá thành những hạt bụi
Theo làn gió bay đi
Gió hát vang bài ca
Nụ hôn
Gió hát rằng
“Có cần phải định nghĩa lại nụ hôn?
Là hạnh phúc
Khổ đau
Hay sự dối lừa…
Cớ gì hai người yêu lại phải hôn nhau?
Họ cảm nhận được gì từ bờ môi đối phương?
Họ cảm nhận được mấy phần sự thật
ẩn chứa sau ngàn lớp vải Tâm Hồn?
Cớ gì hai kẻ thù phải hôn tay nhau?
Họ cảm nhận được điều gì đang chết
Và điều gì vừa mới khai sinh?
Từ những chiến trường chất chồng xương máu?
Có cần phải định nghĩa lại nụ hôn?
Vì sao người ta hôn một nhành hoa thắm
Mà không trao cho bông hoa tàn nụ hôn trân trọng
Vì những giờ phút hiến dâng?
Vì sao người ta ôm hôn một người con gái đẹp
Mà không trao nụ hôn đồng cảm
Cho một kẻ ăn mày
Hay một thằng bé đang mang trong mình căn bệnh nan y?
Có cần phải định nghĩa lại nụ hôn?
Những người ngư dân mất biển
Lặng lẽ đặt lên cát một nụ hôn thẫm dòng lệ chát
Và gió chiều cứ vô tình thổi mãi
Qua những rặng phi lao ngàn đời tấu bài ca hạnh phúc
Như những kẻ cả tin?
Dù bản thân đã bao phen bị cướp đoạt linh hồn !
Nơi mảnh đất có quá nhiều đau khổ
Những kẻ dưới gầm cầu
Những kẻ trên lề phố
Chưa một lần cảm nhận hơi ấm của bình yên
Nụ hôn có nghĩa lý gì?
Nơi đầy rẫy những kẻ cao sang
Tiệc tùng thâu đêm suốt sáng
Thừa mứa tiếng cười
Thừa mứa sự tâng bốc
Nụ hôn có nghĩa lý gì?
Có cần phải định nghĩa lại nụ hôn?
Là lừa dối
Khổ đau
Hay hạnh phúc?
Một trái tim đã chất chồng thương tật
Một bài ca đã bị bức tử
Một cuốn sách hay đã bị xé mất trang đầu và trang cuối
Một tấm gương đã bị bể thành hai mảnh
…
Nụ hôn có thể gắn hàn sự đổ vỡ
Để tạo nên mùa xuân?
Những kẻ suốt đời sống trong thù hận
Làm sao biết giá trị một nụ hôn vị tha?
Những kẻ chưa từng ngửi thấy làn hương tinh khiết của hoa hồng
Làm sao biết nâng niu sắc màu tươi đẹp?
Những kẻ chưa từng nếm vị gió sương
Làm sao thấu hiểu nỗi buồn của những tấm thân tàn
Vất vưởng?
Có cần phải định nghĩa lại nụ hôn?
Là tuyệt đỉnh cảm xúc yêu thương
Hay chỉ là trách nhiệm trong trò chơi tình cảm loài người?”
Và gió đâu biết rằng
Từ rất lâu rồi
Loài người đã đào mồ chôn sống nụ hôn
Loài người chỉ thích nhìn máu chảy
Từ chính thân thể đồng loại
Loài người sẵn sàng bỏ phiếu
Vinh danh những tên bạo chúa
Và hùa nhau đạp lên đầu
Những kẻ dám đấu tranh cho bình đẳng của loài người.
12
Tôi nhận được chiếc vé xem phim
Bộ phim kể về những con kiến
Với thân xác to kềnh và những bộ não bé xíu
Trở thành món mồi cho những tên ngáo ộp.
Suốt buổi thằng bé con tôi cứ lải nhải đặt ra những câu hỏi
Thật sự khiến tôi chán ngấy
Nhưng vẫn phải trả lời
Dù gì nó cũng chỉ là đứa trẻ
Mà đã là trẻ con thì đương nhiên là có rất nhiều câu hỏi ngô nghê
Như tôi cái thuở bắt đầu chui ra khỏi kén
Rời bỏ phần con làm Người.
-Má ơi!
-Gì vậy con?
-Ngáo ộp là ai vậy ạ?
-À ngáo ộp là những ông già tốt bụng con trại ạ!
-Thế sao họ lại hành hạ đàn kiến đáng thương vậy má?
-Ôi con trai, chuyện bình thường mà, con người chúng ta cũng vậy
Kẻ lớn nuốt kẻ bé
Và kẻ nhỏ nhoi thì phục dịch kẻ khổng lồ…
Bộ phim đến hồi gay cấn
Những con bọ hung đen sì
Đến từ vùng đất xa xôi
Mang theo những loại vũ khí tối tân
Và hả hê hủy diệt vùng đất thanh bình
Khắp nơi máu chảy
Hòa lẫn tiếng khóc ai oán
Và trên phông nền khổ đau
Những nụ cười thỏa mãn bung nở.
Thằng bé co rúm người
Không dám thở mạnh
Trong khi nước mắt chan hòa ướt đẫm cả vòm ngực tôi
Như cơn mưa ngây thơ trút xuống ngọn đồi
đã từ lâu cảm xúc yêu thương cạn kiệt.
-Má ơi!
-Sao đấy con trai?
-Bộ phim này thật là kinh dị
Má bảo họ bật phim hoạt hình đi má
Bộ phim về những chó sói làm bạn với bầy cừu đó má!
-Ôi con trai
Đây đâu phải nhà mình
Con thấy đấy xung quanh mọi người theo dõi rất say sưa
Và chúng ta cũng chỉ là khán giả
Nào ngồi ngoan cho má xem tiếp.
…
Thằng bé nín thinh
Chắc là nó giận
Trẻ con mà
Chúng có hiểu gì đâu
Ngoài chuyện đòi hỏi những gì chúng thích
Nó ngã vào lòng tôi và nằm ngủ
Trong khi đôi mắt dán vào màn ảnh rộng
Bàn tay tôi vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu của thằng nhóc
Trái tim nó bồi hồi chuyển động
Như dòng sông giấc mơ tôi hồi còn ngây thơ chạy theo những vì sao
Không biết nó có đang nằm mơ về những cánh đồng!
Bộ phim kết thúc
Những gã ngáo ộp bắt tay bọn bọ hung
Vùng đất thanh bình bị san phẳng
Thành khu vườn gieo hạt giống khổ đau
ống kính lao nhanh qua những đại dương mờ thẳm
và dừng lại ở một nơi hoang lạnh
những con kiến đang oằn lưng chở ác mộng: Thiên đàng.
Suốt những ngày sau đó
Thằng bé cứ hỏi tôi về đoạn cuối bộ phim
Trong khi nó ngủ say và kết bạn với những khát vọng màu hồng
Không muốn làm vỡ những quả trứng tương lai
Trong tâm hồn của nó
Tôi đành nói dối về đoạn kết buồn thảm
Và khi thằng bé vỗ tay sung sướng
Thì tôi lặng lẽ nhai sự dối trá của mình.
13
Quê hương
Nhiều khi người không muốn đọc hoặc nghe
Những bài thơ buồn bã
Dẫu trên linh thể của người
Những đứa con ngày đêm vẫn chém giết nhau
Quê hương
Môn lịch sử như bức tường
Dành để vẽ khẩu hiệu
Với muôn sắc màu xanh lam chàm tím
Nhiều khi chúng ta đi qua
Thường bị hoa mắt
Nên đọc nhầm
Giả dối thành sự thật
14
-Lịch sử là gì hả bố?
-Là lệ đắng
máu
xác người
và những lời hứa
nỗi sợ hãi
niềm căm phẫn
và những ánh mắt buồn xuyên thế kỷ…
là những người vợ, người mẹ mỏi mòn đợi chờ, vô vọng
là những người ra đi không dám nghĩ ngày về
là những người lính ở hai đầu chiến tuyến
chết cho những điều vô nghĩa…
là những đứa trẻ thơ vô tội
đạn bom cưa nát thân hình
đắp mồ giấc mơ..
-Sao con nghe cô dạy
lịch sử là những tấm gương trong suốt
là những bản hùng ca
là hoa
là nắng
là mầm xanh tương lai?
-Con hãy nhìn bằng đôi mắt của con
những gia tài ông cha để lại
và lắng nghe bằng trái tim mình
tiếng rên xiết của trăm ngàn số phận
con sẽ thấy câu trả lời hoàn hảo
nứt ra từ chân lý khuyết…
15
Này em
Chúng ta là ai?
Có phải là hoa của đất
Và nắng của trời
Hay máu của thời gian?
Chúng ta em ơi
Chỉ là cỏ rác
Lang thang trên những con đường cuộc đời mòn mỏi
Chờ đợi
Ngày cơn mưa rửa trôi
Muôn nhục hờn cay đắng
Chúng ta thường múa hát trước khổ đau
Và lặng câm
Ngày non sông đổ máu
Nhiều khi chúng ta ngồi làm thơ
Trên đầu lâu và xương chéo giống nòi
Những câu thơ của chúng ta thường rất đẹp
Long lanh như những viên bi tuổi nhỏ
Lăn tròn quanh triệu kiếp người hèn mạt
Chúng ta không dám viết những vần thơ
Lên án bất công
Tố cáo bạo quyền
Vì chúng ta muốn nhận được lời khen
Từ những vành môi sặc mùi lạnh cảm
Vì chúng ta muốn
Được bầy kền kền
Choàng lên cổ vòng nguyệt quế
Kết từ nước mắt non sông.
16
Quê hương
Những ngày phong toả
Chúng ta ngồi im trong nhà
Như đang ở giữa bốn bức tường tù ngục
Chúng ta nhịn đói
Chúng ta nhịn khát
Chúng ta nhịn nhục
Để lắng nghe
Bên ngoài tiếng đồng loại đang từng phút từng giây
Rên xiết
Dưới bàn tay bọn quỷ ma mặc áo thiên thần
Chúng ngoáy mũi
Chúng dồn nhân dân như dồn lợn vào chuồng
Và nhân dân như lũ cừu ngây thơ vô tội
Mặc chúng xén đến đồng bạc cuối cùng
Như xén lông
Lũ cừu được xén lông
Vui mừng chạy nhảy
Nhân dân bị xén quyền làm người
Nằm khắc khoải chờ thần chết ghé thăm
Lũ cừu hát
La la la đồng cỏ nắng xanh ngời
Chảy tràn như dòng suối tinh khôi
Nhân dân hát
Hỡi trời cao
Ông có mắt hay chăng
Ông có thấy hay chăng
Chúng tôi đang chết mỏi chết mòn
Chúng tôi chỉ cần được ăn được uống
Dù một miếng cơm ôi
Dù một hớp nước bẩn
Để duy trì chút hơi tàn
Để nước mắt còn dư vị mặn
Để máu còn biết mình nóng hổi
Để niềm đau còn biết mình khao khát một nụ hôn
Tiếng hát của lũ cừu
Hoà vào làn gió chiều
Bay qua núi qua sông
Qua những cánh đồng
Hoá thành những hạt nước
Những hạt nước trong veo
Dần tan vào hư lãng
Tiếng hát của nhân dân
Hoá thành dòng máu đỏ oan khiên
Máu thấm sâu vào đất
Hoá thành cát bụi
Cát bụi lại tiếp tục hát
Bài hát khổ đau triền miên
Nơi xứ sở mù loà.
17
Quê hương
Ngày dở bỏ lệnh phong toả
Những mái nhà cúi đầu
Những cánh cửa mồ côi
Những con đường phạc phờ đôi mắt
Những ngã tư rúm ró
Những cái đã trở thành điểm sáng
Trên hành trình chống dịch vinh quang
Quê hương
Sau ngày dở bỏ lệnh phong toả
Những cánh hoa vẫn nở rộ
Trên bờ môi những gã hung thần
Những cuộc họp
Những hội nghị
Vinh danh
Những cá nhân và tập thể
Đã thành công trong việc buôn xương bán máu đồng bào
Những cốc bia vàng ruộm sóng sánh
Những cánh bắt tay
Những cái ôm
Và những nụ cười
Hả hê nhấn chìm ba mười ngàn sinh mạng
Và mấy mươi triệu tiếng khóc.
Này tiếng khóc ơi
Ngươi có phải là nước hoa không?
Ngươi có phải là niềm tin tất thắng không?
Ngươi có phải là chiến lợi phẩm vĩ đại không?
Hay ngươi chỉ là nhân chứng
Cho những tháng ngày tồi mạt
Của một xứ sở thiên đàng?
Hay ngươi chỉ là sự quy đổi
Bằng nỗi đắng cay nhục hơn bi thảm
Của những thằng người
Cam phận
Vui vẻ chơi trò cố đấm ăn xôi?
18
Anh là nhà thơ
Vâng
Phải chăng anh bác sỹ tâm hồn
Vâng
Anh viết gì hôm qua
Anh viết gì hôm nay
Anh viết gì ngày mai?
Ngày hôm qua tôi tôi viết về hi vọng
Ngày hôm nay tôi nghỉ viết lâu rồi
Anh viết lại đi
Tôi không viết
Anh viết nữa đi
ừ thì viết
nhưng viết cái gì?
Viết về quê hương
Quê hương ra sao?
Quê hương buồn như mắt mẹ
Mắt mẹ tôi mù rồi.
Quê hương buồn như tấm áo đứa em
Em tôi không có áo
Quê hương buồn như mái tóc của cha
Cha tôi chết rồi.
Anh viết đi
Viết cho ai đọc
Cho nhân dân anh đọc
Nhân dân tôi ngủ quên rồi
Cho những người mất tự do
Họ đã cam tâm làm bạn với ngục tù
Anh viết đi
Viết về điều gì?
Cho tháng tư
Đầy rẫy mất mát và đau khổ
Cho vết sẹo bao nhiêu năm vẫn còn nhức nhối
Ôi xin anh
Tất cả lãng quên rồi.
Anh viết đi
Tôi không viết
Anh viết đi
Viết để làm gì
Viết để biết rằng mình còn thở
Bao năm rồi tôi có được thở đâu
Anh viết đi
Tôi không viết
Anh viết đi
Viết để được gì?
Viết để biết rằng mình vẫn sống
Chúng ta bây giờ khác gì những hồn ma?
GIÃ 2021
T.Đ.P