SỐNG ĐỜI KẺ KHÁC
Ý nghĩ đầu tiên của anh khi thức dậy vào một ngày mới là nghĩ về một người khác, không phải em…
Ly cà phê anh uống buổi sáng, những câu chuyện vu vơ không đầu không đuôi anh nói là với một người khác, không phải em…
Chén cơm trưa anh anh đơm đầy thức ăn ở môt quán ven đường, ánh mắt ân cần của anh là dành cho một người khác, không phải em…
Cái nắm tay anh siết nhẹ trên phố đông người, vòng tay anh ôm vội trong thang máy công cộng là dành cho một người khác, không phải em…
Anh đi coi phim ở Megastar, ắn bắp rang và cười đùa với một người khác, không phải em…
Nụ hôn của anh lúc nửa đêm là dành cho một người khác, anh làm tình với một người khác, không phải em…
Và như thế, anh vất vưởng sống đời sống của một kẻ khác, không phải anh…
1 – 2008
NHỮNG NGÀY NÂU
Có những ngày anh thấy chung quanh mình chỉ một màu nâu
Bầu trời nâu xỉn
Con đường đất nâu
Cỏ ngã màu
Nỗi nhớ cũng màu nâu
Mắt em nâu
Nâu, nâu, nâu
Anh cựa quậy, chìm dần trong màu nâu vô vọng…
Có những chiều căn phòng anh chìm trong thứ ánh sáng nâu nhờ nhờ…
Chiếu giường nâu phủ
Chăn gối nâu nhàu
Vệt tinh trùng khô trên chăn trải nệm ngả sang màu nâu quạnh
Trí óc hoang tàn
Xác thân hoang hoải
Anh thấy mình như cánh đồng cỏ nâu hanh hao
Đầy lá khô và củi mục
Cánh đồng chạy dài, chạy dài
Trong màu nâu thâm sâu như màu sự chết…
Anh nhớ những sợi tóc em nâu
Bay bay trong mùa hoàng hôn nâu nhạt Anh nhớ bài hát hai chúng ta cùng hát Thơm và quyến rũ
Như một thứ gây nghiện nâu sầu
Anh nhớ nụ hôn của em
Màu nâu sô-cô-la ấm nóng
Anh nhớ bàn tay riết róng trên da thịt nâu Những bãi bồi nâu mịn
Cơn hoan lạc bùng lên như cơn mưa nâu Như chồi nâu
Như lá nâu
Như hoa nâu
Và quả đắng…
Anh cũng nhớ những giọt nước mắt em nâu Nâu màu ly biệt…
Ngôn từ thừa thãi
Tay chân thuỗn dài
Tiếng khóc sũng nâu
Anh nhớ những hốc mắt nâu
Hốc mắt em nhìn anh
Hốc mắt ta nhìn nhau
Anh thương màu nâu trong hốc mắt của em Thương em nâu
Thương anh nâu
Thương chúng ta nâu
Rối bời trong vùng không gian thăm thẳm nâu
Xô dạt nơi chân trời nâu đặc…
NHỮNG LỜI VÔ NGHĨA
Này em ơi,
Đời sống là sông
Buồn vui là sóng
Chúng ta là thuyền
Cứ nương theo sóng mà lênh đênh Nương theo sông mà chảy
Rồi cũng ra khơi
Ra đến biển
Biển có thể rất êm
Như mặt nước ao sau nhà mình Biển có thể rất mông mênh Không biết đâu là bến
Không biết đâu là chân trời Không biết đâu mà xô dạt
Biển có thể ầm ì Lời của thâm u
Biển có khi là bão
Đôi khi, biển là nơi bắt đầu của bão
Không ai biết trước khi nào thì có bão Khi nào sẽ thâm u
Khi nào thì biển
Khi nào thì đắm thuyền Chúng ta sẽ trôi về đâu
Không ai biết
Chúng ta cũng không biết
Vậy thì cứ trôi đi Cứ hát ca
Những lời vô nghĩa
Sẽ được bao ngày Còn có bao ngày.
12-7-2014
Ý NGHĨ VỘI CỦA BUỔI SÁNG
Mỗi ngày
Đọc tin tức buổi sáng lại thấy nản lòng thêm một tí
Anh biết nói gì đây
Em biết nói gì đây
Đôi khi chúng ta nhìn nhau mà chẳng biết nói gì với nhau
Sự nản lòng thoạt tiên chẳng làm được gì chúng ta
Nó chẳng quật ngã được chúng ta
Nó chẳng làm chúng ta phiền não
Nó cũng không làm chúng ta tuyệt vọng Hoặc đau đớn đến tận cùng…
Nó chỉ như một thứ ăn mòn Từng ngày từng ngày một
Vào sự yêu thương của chúng ta Vào sự phẫn nộ của chúng ta Vào sự giận dữ của chúng ta
Nó ăn mòn vào cả sự chân thành
Ăn mòn vào những điều tốt đẹp hiếm hoi Còn sót lại trong tâm khảm chúng ta…
Sáng nay
Anh đọc tin về một người nghèo bó xác em gái mình chở bằng xe máy từ bệnh viện về nhà
Về một dòng họ quan quyền tham lam trâng tráo
Về một ngôi chùa bị xoá trắng và hình ảnh vị sư già lặng câm trước cảnh đổ nát hoang tàn Anh chẳng biết nói gì với em
Ta chẳng biết nói gì với nhau
Tin tức trên báo chỉ là những con chữ nhàu nhỉ nhàn nhạt
Những con chữ không biết phẫn nộ
Không biết đau đớn
Không biết xót thương
Anh nhìn em mà không biết nói gì với em
Ta nhìn nhau mà không biết nói gì với nhau Đầu óc chúng ta đông đặc
Chúng ta biếng lười ngay cả trong sự phẫn nộ và đau đớn của chính chúng ta
Biếng lười chia sẻ những ý nghĩ của chúng ta Biếng lười nói (dù là những lời nói yêu thương nhau)
Biếng lười ôm nhau
Biếng lười những vuốt ve âu yếm
Chúng ta chỉ còn thấy chung quanh mình một màu sắc bao trùm
Màu của cuộc sống không còn sự sống.
18-09-16
NGOÀI KIA LÀ ÁNH SÁNG
Lúc nào cũng nghe T than buồn
Cuộc đời thì đâu có buồn dữ vậy
Nỗi buồn có thể biến T trẻ trung của anh thành thành già nua như một cụ già run lẩy bẩy
T có biết không?
Anh đồng ý với T cuộc đời không phải chỉ màu hồng
Cuộc đời còn có nhiều vệt nhiều màu khác nữa
Có sắc trắng như mây, sắc xanh như da trời và sắc hồng như ngọn lửa
Có sắc xám của những ngày mưa và sắc đắng cay của những ngày nhân gian khép cửa Cuộc đời như một bức tranh đa sắc màu hiển nhiên
Sá gì một sắc tím mơ hồ của nỗi buồn nhẹ như giọt sương long lanh trong nắng Nắng lên là sương tan.
Cuộc đời không trong veo như nước mắt người con gái lần đầu lỗi hẹn
Cuộc đời không ẩm ương như một ngày chờ mãi không có nắng lên
Cuộc đời không như mũi tên ngồi khóc mình lao nhanh quá
Cuộc đời không có những phút thong thong để mình thấy đau lòng vì một người xa lạ Cũng sẽ không là những chông chênh thương nhớ mơ hồ…
Cuộc đời là biển sâu
T và anh, chúng ta là cá Chúng ta bơi
Chúng ta không đổ mồ hôi nhưng nước biển thì rất mặn
Chúng ta phải bơi nếu chúng ta không muốn chìm
Chúng ta phải dịch chuyển nếu không muốn quẩn quanh hoài ở một góc tối tăm
Chúng ta phải ngoi lên nếu muốn được nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ
Hãy xếp những nỗi buồn của em qua một bên đi T!
Bơi với anh!
Nào, mạnh mẽ lên, chúng ta bơi cùng nhau Nỗi buồn kia rồi sẽ tan theo bọt sóng…
Chúng ta ra khơi Ngoài kia là ánh sáng Tưng bừng.