Bỏ Nhà
Cánh cửa
Xầm. Đóng lại
Chìa khóa? Quăng lên trời.
Ta.
Bước chân phiêu bạt
Tay không,
bầy cuộc chơi.
Lưu linh?
Ờ, lưu linh
Tản Đà?… Ta chấp hết!
Cafe?
Dạ, Khổng Tử
Ngàn ly, chưa thấm tháp
Mắt sắc như kiếm dao
Chém chơi, vài
Phạm Thái…
Đàn đứt dây lỗi nhịp
Hết hơi, đêm chưa tàn
Ta hát lời ly biệt
Tử Kỳ chết
dưới trăng
***
Đứng giữa trăm ngả đường
Không lui và
chẳng tới
Ta như đêm
mịt mù.
Giữa trùng trùng duyên khởi.
Quanh một vòng trái đất
Thèm trở lại chốn xưa
Ngồi bên hè phố cũ
Tỉ tê.
Khóc. Nhớ nhà.
Tịnh khẩu
Ta sẽ nói gì
Trước khi ngưng thở
Có cần chăng?
Lời.
Tự thú sau cùng.
Nắng vẫn bay vàng
Gió vẫn hân hoan
Và ta biết
Chẳng ai ngoài ta hiểu
Một tỷ năm rồi
Điều ta chôn giấu
Sẽ cùng nước sông
Ra biển.
Trôi đi.
Cũng chẳng sợ đâu. Mà
Vẫn lắm khi
Một chút “giấu”
Đẹp.
hơn điều phải nói
Có những hương thơm muôn đời
Cũng bởi.
Ẩn trong đêm là
Một chút trăng sao
Thôi,
chắc không cần phải
“Nói hết” đâu.
Mờ mờ
Bí ẩn. Bớt đau lòng
Thiên hạ.
Bố cáo thất tung
Cắm cổ
Ta chạy bừa phía trước
Đêm trắng toát
Đêm,
trắng toát
Có tiếng nói nào trên trời kia
Dẫn dắt ta về nơi
…không biết
Ta ra đi
Bàn chân u mê
Thôi,
Chắc không tìm đường trở lại
Những gì chờ
Ở nơi sắp tới
Bếp ấm?
Hay tro tàn
Một ngày?
Hay trăm năm?
Ta thật,
không biết.
Nếu chẳng thấy ta thành phố này
Cũng đừng
gắng tìm ở nơi khác
Thôi,
Hãy đăng:
“Bố cáo thất tung”
Cứ nghĩ như ta vừa
Mất tích.
Đốt nhà
Bới tung.
Từng góc nhà
Xó bếp
Tay nâng niu những tháng ngày xưa
Có bao năm?
Mà như thiên cổ
Nhà ơi.
Giữ lại dùm ta những gió mưa
Giữ lại dùm ta
Ngàn tiếng nói
Âm vang nào chôn dấu, đã lâu
Tiếng thét to, đôi lần tuyệt vọng
Những cười khan.
Những khóc dấu.
Những đêm dài.
Ra đi,
Đốt lửa căn nhà trống
Vung vãi tàn tro
Khắp đất trời
Và, xóa bàn đi
Làm lại hết
Ta thả đời ta,
giữa gió bay.
Đầu hàng
Đứng mãi trong tranh
Đóng vai: “Góa phụ”
Sáng nay. Ta
Ra với mặt trời
Như kẻ trăm năm tìm về trái đất
Ngó quẩn quanh. Đời
Chẳng thấy ai
Ta gọi muôn phương
Gọi ngàn số cũ
Thiên hạ nơi đâu? Chắc
Chết hết rồi.
Bước lại trong tranh và
…Diễn tiếp
Hỡi thế gian
Ta. Bỏ cuộc chơi.
Lên đồng
Ta ngồi một mình
Trên nóc nhà
Buổi sáng
Trước ngày bỏ đi
Khói thuốc tan trong mây
Rượu.
Đổ đầy máng xối
Ôi,
Ngày xưa.
Nhà xưa.
Người xưa.
Ta hét, ta la
Khô quắt phổi
Ta đứng rất cao không vói tới
Những hồn ma trôi nổi
Lãng đãng.
Vật vờ.
Trôi.
Nhưng ta nghe ra rõ tiếng người
Ta nghe ra lời xưa
To, nhỏ.
Ném hết nhang tàn. Tung toé
Trời xanh
Ta khóc như điên
Trong cơn đồng thiếp.
Chân dung
Đỏ, rất đỏ
Ta tung màu lên tóc
Và xám xanh lấp đầy
Hai con mắt
Ta vẽ ai đây giữa đêm tàn
Thắp sáng trong tranh trăm ngọn nến
Réo hồn ai bằng
Tiếng thở khan.
Phải rất trắng như lòng ta thanh khiết
Vẽ như điên những ai oán
Muôn trùng.
Vẽ như điên tiếng khóc ta rất nhỏ
Bằng chút màu như của
đất chôn.
Hát với trăng
Như tre trúc đứng cùng
Mưa, nắng.
Ta lắng nghe hướng gió
Về đâu.
Như tiếng hát có khi rớt nhịp
Vẫn chập chờn, réo rắt một
âm hao
Thì đã có bao lần vấp váp
Đã thảm thương, chới với
Nhiều phen
Cũng không sợ
Yêu.
Thêm lần nữa
Chẳng hề chi, ngã mãi sẽ quen
Đêm nay ta hát cùng
Trăng sáng
Gõ một nhịp đời. Mong
lãng quên.
CINEMA
Xoa lên mắt
Chút cay của ớt
Lệ như mưa dào dạt
Khóc oan.
Đứng giữa trời cao
Đời.
Chứng giám
Vai: “Đào Thương” ta đóng đã xong
Thì.
Đi bước nữa rồi…
bước nữa
Bảy tỷ.
Nhân gian chẳng thiếu ai
Chợt nghe trong gió lời bạt mạng
Chẳng thiếu ai. Cứ thiếu
Một người.
Không đứng mãi trong tranh
[Trích đoạn]
….Đứng giữa đời. Ta
Thật mong manh
Ta giòn tan
Ta sắp vỡ.
Nhìn thiên hạ lứa đôi
Ta mệt nhoài
Ta tắt thở
Đêm nằm với tóc
Hương của khói rơm
Lửa than ai nhóm. Mà
Ta cháy tan.
L.C.Gi
***
THƠ LÊ CHIỀU GIANG, GÕ MỘT NHỊP ĐỜI
Ý Nhi
Văn xuôi Lê Chiều Giang là một dòng chảy, ngay cả những đợt sóng nhỏ bất chợt, cũng không làm mất đi vẻ mềm mại, duyên dáng.
Thơ Lê Chiều Giang lại là những nhịp gõ ngắn, gấp, tức thì.
Gần như không cần trau chuốt, không cần tìm chữ, không quan tâm đến vần điệu, thơ Lê Chiều Giang là tiếng nói bật lên từ một cảnh huống, một khoảnh khắc.
Hay, như theo cách nói của chị trong một lần trả lời phỏng vấn, thơ chị là những: “chữ nghĩa chợt đến”.*
Nhà thơ Lê Chiều Giang
Ta, không phải Tôi hay Em như thường thấy, Lê Chiều Giang, trong thơ chị, cũng không thường:
Cánh cửa/ Xầm. Đóng lại/ Chìa khóa? Quăng lên trời/Ta bước chân phiêu bạt/Tay không/Bày cuộc chơi…Ta thả đời ta/Giữa gió bay…Ta ngồi một mình/Trên nóc nhà/Ta hét ta la/Khô quắt phổi…Cắm cổ/Ta chạy bừa về phía trước…Thôi chắc không tìm đường trở lại…Xóa bàn đi/ Làm lại hết/Ta thả đời ta/Giữa gió bay…
Ta đã ngồi với rượu và với cả khói thuốc bay, khác nào các đấng nam nhi:
Lưu Linh? Ờ, lưu linh
Tản Đà? Ta…chấp hết
hay:
Ta ngồi một mình trên nóc nhà
Buổi sáng.
Trước ngày bỏ đi
Khói thuốc tan trong mây
Rượu
Đổ tràn máng xối
Nhưng
Xem ra, cuộc chơi được Ta bày ra cho mình quả thật không dễ chơi.
Ta đã hơn một lần: Bước lại trong tranh và/ diễn tiếp.
Ta đã hơn một lần ra tuyên bố: Hỡi thế gian/ Ta bỏ cuộc chơi.
Chìa khóa căn nhà đã quăng đi thật xa nhưng lòng lại:
Thèm trở lại chốn xưa
Ngồi bên phố cũ
tỉ tê.
Khóc. Nhớ nhà…
Tưởng đã “đốt lửa căn nhà trống/vung vãi tàn tro/khắp đất trời” mà không thôi tiếng gọi:
Nhà ơi
Giữ lại giùm ta những gió mưa
Giữ lại giùm ta ngàn tiếng nói
…Những cười khan
Những khóc dấu
Những đêm dài
…Ôi
Ngày xưa
Nhà xưa
Người xưa…
Ta có lúc đã phải cay đắng nhận ra:
Đứng giữa trăm ngả đường
Không lui và
Chẳng tới
Ta như đêm.
Mịt mù.
Giữa trùng trùng duyên khởi…
Nhưng
Rồi sau tất cả,
Lê Chiều Giang đã tìm được một cuộc chơi khác cho mình.
Những tản văn của chị, những bài thơ của chị đã đem lại cho chúng ta một vẻ đẹp riêng biệt.
Mừng Lê Chiều Giang.
* Phỏng vấn nhà thơ Lê Chiều Giang do Triều Hoa Đại thực hiện.
SG 7/2022
Y.N