Thơ Lê Văn Hiếu

2b52b8bdf0006c196411b96d1ec83d70_120_square_thumb[1]

NĂM NGƯỜI

 

 

Năm người đàn bà mua hoa
Năm người đàn ông vào nhà cười

Riêng tôi một mình muốn khóc
Tôi không nhà

Chiếc gương của nàng Bạch Tuyết
Không thể tạo mọi người đều trở thành Bạch Tuyết

Nhà cười có thể cười
Sau cái cười là gì?

 

Tôi đã không tự thấy tôi khóc

Một người đàn ông ly thân
Một người đàn ông tự dùng dằng mình là người vong quốc

 

Năm người đàn bà cười
Năm người đàn ông không cười

 

 

THỬ NEO NỖI BUỒN

THỬ NEO THƠ

 

Một bài thơ hay chưa kịp viết

Một bài thơ kịp viết lại chưa hay.

 

Nỗi buồn, thật buồn chưa kịp tra vào câu chữ

Vài câu chữ vừa tra, lại bong ra những nỗi buồn.

 

Cứ thế, ta xếp vào chiếc hộp, vào chiếc lon

Ta đánh thức bằng cách rung lên, và gõ.

 

Ta gối đầu giường, ta nghe nhịp thở

Nỗi buồn rục rịch bên tai.

 

Không lách tách, không bi ai

Có tiếng hắt dài, ngân rất rõ.

 

Nỗi buồn chật, mồ hôi rịn tứa

Mồ hôi nỗi buồn – đáng thương.

 

Ta ném nỗi buồn cho nó rung reng

Ta cột sợi dây kéo lê theo mình cho đỡ nhớ.

 

Thử mài nhọn, thử đóng đinh, thử treo vào câu chữ

Thử neo vài câu chữ, thử neo thơ…

 

 

RỖNG

VÀ NHỮNG NGÀY RỖNG

 

Rỗng – những ngày rỗng

Muốn lang thang mà sợ lang thang

Sợ đối diện khuôn mặt quen,

Sợ khuôn mặt lạ xa lạnh lùng rơi như đá sỏi.

 

Muốn café chạm khuôn mặt café

Muốn rượu chạm phải làn môi ai mớm cho vài ngụm rượu

Ừng ực – buồn.

 

Rỗng – những ngày rỗng

Muốn ngồi ở ngã bảy ngã ba,

Ngắm dòng người cưỡi lên nhau

Những khuôn mặt non chẹt, những khuôn mặt lừa lọc,

Những khuôn mặt hồng đáng yêu, những khuôn mặt sạm đen mờ đục

Để nhớ một thời đi qua, để nhớ một thời gần lại.

 

Rỗng – những ngày rỗng

Muốn ngồi một mình cắn quản bút suy nghĩ

Mộng tưởng những vần thơ bay bổng,

Những vần thơ lục cục nặng nề, nhấn chìm xuống vực sâu, xô xuống biển.

Ngồi ngắm những trang giấy trắng thiếu những con chữ, trống hơ vô cảm.

Sợ nuốt nhầm cục tẩy, nhỡ tẩy không sạch làm lem nhem ý nghĩ.

 

Rỗng – những ngày rỗng

Thôi về nằm ngửa mà cắn lấy gót chân của mình

Không thèm đi, không thèm xa xôi,

Rồi khèn khẹt cười, cười dài, cười vô tư như đứa trẻ.

 

 

 

GIẢ ĐỊNH

(Nhớ những thi nhân Bình Định)

 

Định thắp ngọn đèn cho hồn thơ đi vào hồn bướm, từ chùa Ông đến cửa đông thành rất sớm – khắc khoải khuya

Định tát nước cho nhẹ con thuyền xuôi thả thơ, thả đặc quánh trên nền trời, trên dòng sông Kôn, những bài thơ như lá trôi trôi.

Định vớt Trăng lên và hát, hát thật to, hát trong vết thâm đen của Hủi. Ta rùng mình, ta soãi nhoài ôm ánh sáng long lanh, ôi trăng trăng, trăng trăng và trăng…

Lu mờ khoảng không, lu mờ tâm thức, lu mờ bến My Lăng, lu mờ đỉnh tháp

Chợt mồn một đôi chân trần quấn nhau trỗi nhịp

Thấy giống ma Hời sờ soạn sản sinh, thấy khúc dây neo vương trên đầu nguồn An Thái

Thấy những bóng giai nhân cùng ta leo núi

Thấy đàn chuột Hời rúc rích giữa đêm.

Trên đại ngàn, nhớ dòng sông, trăng quê níu nghiêng trăng xa xứ, đêm nay trong man man hồn rượu, ta khêu ngọn đèn cùng người, ta hóa bướm ta mơ…

 

 

 

TRANG SỨC LẠ

 

 

Hạt giống đã vùi quên hàng trăm năm

Hôm xưa vươn mình đâm chồi trổ lá

Kết thành chiếc nậm xinh xinh

 

Chiếc nậm người bạn núi từng đựng cháo chua

Trưa khát nốc thèm còn liếm mép

 

Chiếc nậm cô sơn nữ gùi những hoàng hôn

Chiều chiều ngâm mình dưới bến

 

Chiếc nậm nhỏ nhắn

Ủ men

Rót một thứ tình dẻo keo sóng sánh

Sưởi nồng hơn lửa

 

Sưởi đến vụn vỡ

Sưởi đến ngộ ra

 

Chiếc nậm từ hạt giống trăm năm

Là chiếc nậm chữ

 

Nhà văn uống vào đẻ ra văn

Người ngu ngơ uống vào thành thông thái

 

Kẻ khom lưng uống vào đi ngay thẳng

Gã ác uống vào thành hiền nhân

 

Già uống vào hóa thanh xuân

Lời nói luôn ngát hương, thơm tràn trên cõi đất

 

Người đẹp càng thêm đẹp

Thế giới trong veo như lòng trẻ con

 

Hạt giống kẹt trong kẽ đá hàng trăm năm, ngàn năm

Đang trở mình trổ lá

 

Mai kia loài người thêm trang sức lạ

Mang bên mình chiếc nậm con con…

 

 

 

ĐẮM ĐUỐI

GIỮA MIỀN HOANG TƯỞNG

 

 

Khi bầu trời ta

Nhỏ dần nhỏ dần

 

Ta thấy nhà ta là rẻo ruộng

Ta con dế

Nhảy tung trong vạt cỏ

 

Ta cùng bạn ta ca hát

Đêm vẫn còn ri rỉ

 

Ta là con chim non

Vỗ cánh gọi một sớm mai

 

Mặt trời nhú dần lên

Mắt mặt trời to hơn

ngàn vạn lần mắt chim be bé

Ta chìm trong hoang tưởng

 

Con dế vợ ta

lại bỏ ta

Con dế tình nhân ta

lại xoay lưng với ta

Đàn chim ngủ thức cùng ta

bay đi mất

 

Một mình hắt hiu trong vòm cây

Ta hót vỡ

 

Có tiếng vỡ – để lớn lên

Như người

Có tiếng vỡ – để rụng xuống

Như chim

Có tiếng vỡ – để chôn sâu vào đất

Như dế

 

Ta đã lớn dần lên

Ta đã rụng xuống

Ta đã mất hút?

Comments are closed.