Ta là giọt lệ
Năm tháng này nhìn đâu cũng trống rỗng
Nhìn đâu cũng chất ngất tiếng ve rơi
Trong nụ cười thường trực
Tiếng buồn mếu máo đã len
Từng đàn chim di trú trở về
Vết thương rừng lên da xanh ngát
Ta bỏ đi đâu nửa đời người
Để giờ ngơ ngác
Những triền đồi đã rất xanh
Mà vết thương lòng không chịu lên da mới
Ta cực đoan vào một ngày mới lớn
Để giờ đoạ đày không một tiếng than
Nhìn mùa chuyển giao bịn rịn
Ta bịn rịn ai để thành mùa
Từng làn gió rời đi khe khẽ
Ta hiểu đó là câu trả lời
Từng mùa dài nối nhau
Ta chơ vơ im lặng
Đời vẫn kiến tạo mỗi ngày
Ta chưa một ngày kiến tạo ta
Và rồi hoàng hôn chín rụng
Đầu ta phủ những sợi chiều
Sống – là vừa đi vừa ngẫm
Ta là giọt lệ giữa hư không.
Tóc và mẹ
Tóc
Hôm nay tôi nghĩ nhiều về tóc
Mẹ bảo tóc cũng là người
Khi nào tóc hoa râm là đời người đang ngả dần về chiều
Khi nào tóc bạc là hoàng hôn gần chín và mở ra chân trời mới
Tôi hỏi chân trời mới là gì ạ mẹ? Bầu trời bao la biết đâu là chân trời?
Mẹ lặng im, chỉ về miền mây trắng và bảo đấy là chân trời, con ạ!
Mẹ bảo: Ai rồi cũng sẽ chạm đến chân trời. Nên lúc còn tung tăng được trên mặt đất, hãy sống cuộc đời của một loài hoa, con nghen!
Tôi gieo vào lòng những lời nói của mẹ
Giờ hương vẫn ngát thơm đâu đây.
Mùa này tóc tôi xơ
Gàu nhiều như mưa tuyết
Lòng tôi giá băng
tôi không biết làm sao được
Chỉ biết điều đặn gội đi những những bụi bặm của đời
Gàu vẫn gàu
Xơ vẫn xơ
Tôi về nhà với mẹ
Mẹ chỉ cách: Bồ kết đắng, hương nhu thơm, chanh, bưởi đầy vườn, mỗi thứ một tí… Con trai mẹ sẽ thật thơm tho
Nghe lời mẹ tóc tôi sạch gàu, suôn mượt như suối
-Nhà mình không giàu có gì, nhưng phải sạch sẽ từ trong ra ngoài, con ạ.
Cải H’Mông
Về đi em đang mùa cải
Cải ngút ngàn trên những triền đồi H’Mông
Cải lấm tấm sương trong ngày nhung nhớ
Ướt đẫm anh, ướt đẫm mùa không em.
Ngày không em, nhớ đến nát lòng
Ngày không em, nhớ cứ là nhớ
Trời không nắng, gió cũng bớt xôn xao trên mái nhà
Chỉ có con chim chiều thảng thốt như nỗi lòng anh
Ngày không em
Trời hanh hao lạ
Mới đầu xuân mà như đã vào đông
Mặc thêm áo là thêm lạnh giá
Chỉ có em mới ấm áp căng tràn
Mấy nay nhớ em quá
Anh lạc vào miền em
Cứ lấy đêm là ngày
Dòng nhớ chạy không dứt…
Anh hư hao ít nhiều. Chỉ nhớ em là xanh tốt
Mấy nay nhớ em quá
Uống ngụm nước ngọt cũng đắng
Cà phê sữa mỗi sáng cũng lạ
Điều gì ngọt ngào hơn đôi môi em
Mấy nay nhớ em quá
Núi rừng thôi xanh thẫm
Đất cát bỗng lở lồi những vết đau
Con cào cào cứ lững thững, như muốn tha nỗi buồn anh đi
Là khi anh hiểu nỗi buồn anh cũng là nỗi nhớ
Vì yêu em, mà xa em
Ai từng yêu không có những phút nát lòng!
Đau như tiếng nấc của những ngày xa
Ngày rỗng
gõ mình vào chiều, chạm phải đau
Hình như, đêm cũng như ngày, mỗi phận người đều thao thiết đi tìm cho mình một bình yên!
Tìm miết… sau cùng là bóng chiều, là nhợt nhạt của những ngày đau, như phận người hiện hữu ở hành tinh này.
Người rệu rã, chiều bị thương
Những riêng biệt vạ vật lẩn trốn trong chiếc cốc gỗ
Loài người hoang mang
Hôm nay, một ngày sương phủ
Những vết thương nằm gọn ghẽ trong chăn thủ thỉ điều gì với những hạt bụi non tha thiết
Ta được chút bình yên, bỗng nhớ một điều xưa cũ mỏng như khói thuốc
Đời cứ trôi, những kiếp người phiêu dạt trong nhau lặng lẽ
Một ngày đau như tiếng nấc của những ngày xa.
V.A.G