Chưởi thề

Nguyễn Lương Thịnh

Qua Mỹ, được anh Huỳnh Thiệp dẫn đi chơi mấy ngày.

Trước 75, anh là sĩ quan cấp Tá Hải quân miền Nam, Giám đốc Quân cảng Đà Nẵng. Cao ráo, đẹp trai. Dân Bến Lức, Long An.

…Năm 73, chính phủ VNCH thành lập Thương cảng Đà Nẵng, nhưng không tìm được người phù hợp để bổ nhiệm làm Giám đốc. Mấy tay kỹ sư Hàng hải học nước ngoài về, rét không dám nhận. Việc tới tai Tổng thống Thiệu. Ổng điện thoại trực tiếp cho giới chức thẩm quyền, yêu cầu giao tao kiêm nhiệm, mần sếp cả Quân cảng và Thương cảng. ĐM! Dễ ợt, nghề tao mà. Mấy tháng là Cảng vận hành ngon ơ. À đù… Anh mầy ngon há mậy…

Tao lần dò tìm hiểu ai giới thiệu tao cho Tổng thống. Ha ha, thì ra quá đã! ĐM, đích thân ổng biết tao qua cái tật hay chưởi thề nghe mậy: Có vụ mấy chú Chệt Chợ Lớn nhờ người bà con của bà Thiệu, móc nối tao cho hàng lậu vô quân cảng Đà Nẵng. Tao chưởi thề từ chối: ĐM, thằng nầy không chơi với Ba Tàu. ĐM, Tổng thống có biểu tao làm ông cò quận 5 hưởng lạc, tao cũng đếch…

Việc tới tai bà Thiệu. Bả kể lại với ổng. ĐM, ổng khoái…

Sau vụ này, tiệc tùng gì có Tổng thống dự, mấy ông tướng Quân đoàn, Quân chủng đều mời tao. ĐM! Mầy coi tướng tao vậy mà chơi lễ phục trắng Hải quân, cười nói oang oang, lướt valse, tango như Lữ Bố ẵm Điêu Thuyền. Mấy em chớp mắt nai, thả tóc cầu vướng chân chàng… Tổng thống lại cụng ly. Ổng đùa: ĐM! Khoẻ không chàng Thủy thủ Simbad? Tao chào cười, quét mắt qua các em một vòng: Trình Tổng thống, mấy kiều nữ này lăm le xử hạ thần đêm nay …

ĐM, 29/3/75 tao không nỡ bỏ đàn em. Tiễn tướng Trưởng ra tàu, tao quay lại Cảng. Tập họp chiến hữu chào “tan hàng”. ĐM! Tao vẫn mặc quân phục chờ mấy chả vô “bàn giao”. ĐM! Ý mầy muốn biết tâm trạng tao lúc ấy à! ĐM… Lạ lắm! Tao đã nhiều lần coi The Longest Day. Đã đọc Remarque, Hermann Hesse… Đã thuộc Tam Quốc. Đã hình dung đất nước rã rời ra sao thời Trịnh – Nguyễn – Quang Trung qua Hoàng Lê nhất thống chí… ĐM! Vậy mà lúc đó, tao đếch “ôn cố tri tân” con mẹ gì. Các cặp từ “Anh hùng – Bại tướng”, “Danh dự – Trách nhiệm”, “Liêm sỉ – Đớn hèn”… đếch lảng vảng trong đầu tao. ĐM! Nhìn hệ thống thiết bị cơ khí ngoài bãi cảng, tao liên tưởng đến thuộc cấp. Họ là những bạc đạn, những viên bi được truyền động. ĐM! Là một moteur chủ lực vận hành hệ thống, mặc nhiên tao có bổn phận thông báo ngắt dòng: Go home and love your family. ĐM! Các bạn hãy trở về nhà và yêu thương gia đình mình,

Tao ở đó. Chờ mấy chả. Cô độc tự trào: ĐM! Võ Đông Sơ vĩnh biệt Bạch Thu Hà, sá gì “da ngựa bọc thây”. Tao đếch bị bắn! “Bàn giao” nhanh lắm. ĐM! Mấy chả đếch cần hướng dẫn vận hành hệ thống!

Chịu tù sơn cước Tây Bắc mấy năm. ĐM! Ngày ra trại, sau khi mua vé tàu lửa trọn tuyến Hà Nội – Sài Gòn, còn nhiêu tiền tao gom hết thỉnh một con gà, kiếm chỗ đàng hoàng trong ga, ngồi mình ên, nhẩn nha thưởng thức. ĐM, buồn vui lẫn lộn… Ra tù. Gia đình rã tụ. Giờ về gặp bà già ăn nói sao đây… Đù…

Và cũng giống như người lính già trong bản ballad ấy, giờ tao khép lại cái gọi là “nghiệp lính” của mình. Để tự nó nhạt nhòa đi… ĐM! And like the old soldier in that ballad, I now close my military career and just fade away…

Cầm giấy ra trại về trình diện địa phương, mấy chả biểu tao hợp tác lập bản đồ hải trình và thuỷ lộ miền Nam. ĐM! Dễ! Tao thuộc như cháo! Ê… ĐM! Mấy cha Việt Cộng, thằng nào biết nhậu là thằng đó chơi được nha mậy!

Đi H.O. qua đây. Mấy em giờ có cháu nội cháu ngoại rồi, ĐM… vẫn mở party mừng tao: “Trời! Hồi đó nghe Anh chưởi thề tụi em khoái, muốn dụ anh đi dập mấy chữ…”. ĐM! Đàn bà con gái tụi nó dễ thương thiệt ha mậy…

– Anh à… Có sự kiện này rất nhân văn. Quãng thời gian anh ngồi trong Cảng chờ mấy ổng vô tiếp quản, Tư lệnh chiến dịch của Việt Cộng đánh Đà Nẵng là tướng Lê Trọng Tấn, trên đường vô Thành phố, thấy một sản phụ đẻ rớt ở bùng binh, ông đã biểu dừng xe, lịnh bác sĩ riêng của ổng tách đoàn, lo cho bả mẹ tròn con vuông. Tìm về đơn vị sau!

– ĐM, hay quá! Mầy phải viết chi tiết này. ĐM! Lính là những người quý sự sống nhất! Cái đám chính trị quái quỷ mới là bọn sát nhân! The soldier above all others prays for peace… ĐM! Nghiệt ngã quá, tấm lòng nhân ái của người lính chỉ được phép hiển hiện khi hòa bình… ĐM… Mầy hát đi. Take me home của John Denver. Country roads. Con đường quê. Take me home. Hãy thảy tôi về nhà. To the place I belong. Đó là nơi tôi thuộc về… ĐM… Vậy mà mấy chả búng tao vô tù. Misty taste of moonshine. Teardrops in my eyes… ĐM… Cám ơn sương mù Tây Bắc đã giấu giùm tao những giọt nước mắt…

– Tôi sẽ hát, lồng thêm một ngữ cảnh khác: Linh hồn những người lính chết ở hai bên chiến tuyến không buộc nhau sám hối. Họ chỉ muốn về nhà…

– Ừ… ĐM… Country roads. Take me home. To the place I belong

Từ trái sang: Huỳnh Thiệp và Nguyễn Lương Thịnh.

This entry was posted in Văn and tagged . Bookmark the permalink.