4 GIỜ NỮA MẶT TRỜI MỚI RỚT
ngày tuổi trẻ bị hất tung
thơ trơ lòng ngó
tôi ướt tôi khô và bốc nhiệt
đớn đau. cuồng nộ. mê sảng. thảng thốt đôi bờ thực / ảo
đánh vật nỗi chết níu nuối một tôi hoang vu mịch lặng cõi người
tôi mắt ráo nhìn tôi lùi mấy mùa thơ rớt
vắt cạn đam mê đuối / đắm cõi tôi
cào xước hòm đời
ngược giấc trượt vào chiêm bao kẻ lạ
khuôn mặt sói đêm
ngày đã bạc
lật ngửa trang trắng và lời bật
chim hải
hoả táng câu thơ hốt tàn tro bón chữ
dị lời / chổng âm / biệt ngữ / nghĩa
bản thể lỏng lẻo tự thân trắc trở rớt rời
ngọn đam mê bùng cháy
tràn đêm thơ thức
chim hải
một bó sướng khoái
ngoi giữa hồn từng thanh huyễn tưởng
khúc khuỷu đường tim
câu thơ phiền chạm bi ai
bươi oằn con chữ
tuổi đã bạc
bước theo bóng đổ và đời tắt
thời gian ngã chúi
một tôi đếm một vàng phai
chiều
rụng
bên kia
4 giờ nữa mặt trời mới rớt
B-ả-n-M-ặ-t
ý tưởng treo lủng lẳng
vài xâu chữ lòng thòng
tử[ừ] ngữ
dăm phác thảo thô khô
một diện đồ trơ lạnh
sẽ chết chì[ù]m cả lũ vô vàn na ná
phô diễn sự ăn theo
khập khiễng dò đường
săn chữ
mồi nhử từ những bậc đã ngủ
và một sử thơ
không thể đứng đó ngước ngó
tôi gồng mình theo tiết điệu trúc trắc
tôi trồng thơ
rồi cũng đến mùa phải gặt
từng bó chữ bật gốc
từng con chữ bứng lên khô khốc
ngạo nghễ phơi bày cảm khoái
[t]ôi, nhà thơ
kẻ soi chữ và bị chữ soi tàn thẳm
chưa biết [cách] chết.
R[G]IÊNG
giấc đêm biệt tích
giấc ngày không dấu vết
đi
một tàn[g] thi ngổn ngang phế chữ
lang thang níu ý
trầm ngọt giọt mị du
[bềnh] bồng câu thơ cũ
phiêu nhiên
đi
dự cảm cuộc về
tín hiệu nghìn năm tịch mặc
yêu nhau trong rạn nứt
yêu trác tuyệt cội người
dừng nơi tháng một
r[g]iêng tôi
đi trong vũ trụ ảo tích
[nhặt] mặt nạ giả hình
vũ trụ tôi cuồng mộng cuồng vọng khát điên
rơi vào miền vô hướng
mất khả năng nhận diện
tôi kì cọ khuôn mặt mình
chủ nhân của những bài thơ
dị dạng
THẢN NHIÊN ĐEN
liều lĩnh khi đêm chẳng thể
rỉ sét hay mặn chát
tôi chạy vào thơ chạy vào mạch tràn cuồng nộ
ngày mơ sa mạc chữ đêm nghe tiếng thở nghìn năm gió
có tiếng bàn chân chạy xước lòng đường
tiếng ngoi mình trên nước
xiết xoáy tia nhìn toạc rễ
ám tiếng nói từ vực tối
cứa vào tịch mịch
thản nhiên đen
búi tóc người trắng mặt
cứa vào hố mắt
cứa cụm hoang mang cùng nỗi dịu dàng
đêm té ngược đường quay
thời khắc chổng đầu
tôi chạy
vọt trào mắt lửa
bùng nổ dữ dội
chẳng thể tìm ra mông mông hoang mạc
người lữ hành nằm ôm ảo giác
chẳng thể tìm ra mượt mà huyền thoại
người đàn bà núp sau đêm
đong đưa quá khứ
cọng cát vắt mình qua ngọn biển
nghe ngóng thời gian
rừng tự sát bên trang giấy
khát vọng đọt mầm
khoảng lặng thanh âm
mấp máy giọt phù trầm
cứa trắng hoác ra trăm miếng
nghịch âm
liều lĩnh khi đêm chẳng thể
xám cùng thơ
tôi chạy về phía rừng
chết sững trước vẻ đẹp tàn rụi
thấy da thịt mình
đen màu cổ quái
bí ẩn sau trang giấy
vẫn còn tối sầm.
Chim Hải