CHỜ BỮA CƠM MẸ
Chúng tôi ngồi đó
khi màu nắng vàng phai trên đầu
những đứa chết khi chưa kịp sống
những đứa giam cầm mình cả từng hơi thở
mà dang tay chờ đợi
chờ đợi những đợi chờ
Chiều phả vào đâu đó những hình hài xơ xác
trên máng xối lá trải dày
rêu phong không đóng đinh vào những vết ố thời gian
mà khảm vào tâm khảm
Chúng tôi ngồi đó
bãi cỏ non xưa lắm giờ mục rã như những cuống nhau tự kỉ
thế kỷ chỉ mới khởi đầu
sao chúng tôi già nua đến thế
sao chúng tôi già nua đến thế
ly bia vàng bọt
vọt cả ra những tức tưởi chưa biết gột rửa vào đâu
sợi dây thừng quẩn chân lẩn quẩn những chàng gà và cối xay
Chúng tôi ngồi đó đầu rụt trong vai
cả một lứa cá mè
chờ mẹ gọi
chờ bữa cơm ươm khói
nhặt nhạnh lại những mẩy vàng tuổi trẻ
vương vãi trong đáy hồ
(những mặt hồ im im chưa từng cho cơn sóng)
Chúng tôi ngồi đó
đòng đưa chân và hát
những dở dang tình dở dang đời dở dang người dở dang thời cuộc
chờ mẹ gọi về
bữa cơm hình như chưa bao giờ chín tới…
CHA VÓT NAN TRE
Không phải chỉ để chờ những bữa cơm mẹ
trên ngọn đồi trọc
chúng tôi ngồi đó
ngó những chiếc lá rụng
lá vàng lá xanh và cả những lá thương ôi, chửa kịp xanh
màu khói xa vắng cánh đồng
gặt đã vào thiên kỷ trước chúng tôi chờ đợi
những gốc rạ hườm đâm ra mạ non
cây lúa ma hạt lép
ngực phập phồng ốm đói những giẻ sườn
há miệng cho xanh khí quyển
chúng tôi vẫn ngồi
Khi cha bẻ chấn song mà bước về phía đó
cúi xuống lượm nhặt chúng tôi
ý niệm sơ sanh quấn tã
quấn tã cho từng khát khao
quấn tã cho từng khát vọng
quấn tã chúng tôi
trán cha hằn những rãnh núi
những chiếc tã từ bi ấm lạnh
bọc hình hài những dáng ngồi
cha mang mà đi tới
Chúng tôi ngồi
dường như tiếng cười cũng quá chậm
khế ước nào dán chặt chúng tôi với những đợi những chờ?
chỉ có ngọn gió hiu hắt thổi
trên ngọn đồi trọc khé nắng
trái đất chọn chỗ chúng tôi ngồi
nhìn xuống phía đó
nhìn xuống dưới đó
con gà hàng xóm bươi đám cỏ úa nhặt chút cõi còm
đà trông xơ xác
chiếc xe đạp cù đày
chở những thước buồn trên yên
nghe chừng cam phận
Chúng tôi chờ
người đến
cúi xuống nhặt chúng tôi lên dáng cha, dáng núi
buổi chiều vót một nan tre
cẩn thận từng mảnh dăm bé nhỏ
thành cây roi vọt cho chúng tôi nên người
mà chưa một lần giáng xuống
biểu tượng Người…
SỢ GIẪM PHẢI GAI
Chúng tôi ngồi cạnh nhau
để nỗi buồn triển hạn
bảo hiểm mình bằng những niềm vui vay mượn
sự bình an vay mượn
cầm cố tuổi mình
rất ít khi chúng tôi đi xa
vì con đường dài quá
chúng tôi sợ lạc mất thói quen của mình
Hôm nay trời nhẹ lên cao
chúng tôi ngồi cạnh nhau
chia cho nhau từng bếtắc
để nhận lại từng đường gân khô trơ trên chiếc lá rời cành đãxa
bài toán không một lời giải
bài của hoang vu nhưng bộn bề
chúng tôi ngồi
nghe mình mục ruỗng dặm vá mình
giá đừng có ngôn ngữ
để mình chỉ ra dấu vừa đủ bằng những ngón tay
hay những nụ cười
nở hào quang nụ hôn
Giàn mướp ra hoa vàng
luống cải ra hoa vàng
những vàng hoa tự bổn lai diện mục
chỉ con mắt chúng tôi buồn
hay loạn thị
đôi khi thấy hoa vàng
Chúng tôi ngồi đó cạnh nhau
con bò hàng xóm nhai cỏ
những cọng cỏ lao xao chờ đợi
cũng như chúng tôi ngồi chờ đợi
màu xanh qua đi
Rất nhiều khi muốn đứng lên
bước đi về phía đó
nhưng những bàn chân
cứ sợ giẫm phải mũi gai nhọn trên đường tóe máu
nên chúng tôi ngồi đây
và đợi chờ…
SỰ BẤN LOẠN NÔ LỆ
Khi chúng tôi ngồi cùng nhau
uống những ly rượu và hát tiễn một người bạn đi về cõi đất
chúng tôi thiện lương với hình hài thô mộc
như những nhà hiền triết xứ Lebanon
chúng tôi uống vì chúng tôi vĩ đại và đầy bi kịch
nhân loại không đủ chỗ chúng tôi ngồi
chúng tôi lu loa bằng tay, bằng chân, bằng đầm đìa nước mắt
vì sợ dưới bóng nắng trời
không còn chúng tôi…
Những con châu chấu lạc đường
đạp cẳng loạn xạ trên búi cỏ chỗ chúng tôi ngồi
sự bấn loạn như chúng tôi từng hay đang nô lệ
cha ơi
chúng con ngồi
nô lệ từng inch màn hình laptop
nô lệ từng byte dung lượng
nô lệ từng icon thay cho cảm xúc
nô lệ cả cây bút của mình
Mà chúng tôi ngồi khi tịch lặng
chị về
ngày đà quá lứa
thì con gái trôi tuột mười năm
tuổi son rỗi chạy trên cánh đồng
cả tà áo dài nữ sinh tháng sáu
mùi hoa dại ngái ngủ
nồng như đất tơi vụ cha cày
chị để tuổi lại cho chúng tôi ngồi
như đã hài lòng tự ngày mẹ cho cuống rún thầm lặng một gánh đồng dao
thêm một ngày gờn gợn sống
Nên ở chỗ chúng tôi ngồi
thiên sứ về trong đôi cánh của con chim sâu nhỏ
đôi mắt lá răm đầy cả nhân và quả
cưỡi trên ngọn gió
tuổi trẻ đi mãi chưa về!
LĐT
Tháng 6/201