Nghe thấy và ghi chép ở bệnh viện
Dó vẫn chưa chịu trầm
Dó vẫn chưa chịu trầm
Dó vẫn chưa chịu trầm…
1.
Cây dó bầu trên đỉnh núi Cà Tang
Đứng lại sau bão mùa lở lói
Trận lụt năm ấy lấy đi nhiều thứ
Cây dó bầu ôm con
Trầm vẫn chỉ hương
Trầm vẫn chưa về
Kỳ nam xa khuất
Chỉ mùi hương…
Máu của thơ
Hoặc giả thơ của máu
Gồng mình chịu đựng gió lào và bão cát
Những khe thung mềm rũ lời tình tự
Cạn khô mùa đồng không
Chiếc lá vàng ốm bệnh
Chồi non bật cựa
Những dòng nhựa trời không
Thơ có ba giây để chờ đợi
Điều gì chưa rõ
Khi trận bão kéo đến
Cây dó bầu bật gốc
Và mùi hương kỳ nam
Níu một tó rễ dại
2.
Một buổi chiều vàng
Ánh sáng như đổ những chén mật
Xuống cánh đồng phù sa
Tâm hồn trù mật
Những lời ca thoát ra từ bụi
Vài cụm cây thiên cổ
Triệu năm trổ bông đốm vàng
Lá của chúng khắc những dấu kỉ hà
Của một lời hứa về mùa vĩnh cửu
Tôi biết mình nói mớ
Khi mạch máu đã chuyển sang lành lạnh
Tiếng cỗ máy chuyển vận thời gian
Hét vào tai tôi những lời ma mị
Chúng dối trá đến chừng như rất thật
3.
Cậu có ba giây để suy nghĩ
Và đi đến quyết định cuối cùng
Trước khi cánh cửa thiên đường khép lại
Cậu cũng sẽ bị tắt nghẹn lối địa ngục
Những người bạn của cậu đều từng thế
Và những người bạn của cậu cũng muốn thế
Đối với bất kì ai không phải là họ
Bởi loài người là một bầy chuột thông minh
Của một loại thượng đế khác
Rất yêu bóng tối và mùi người
4.
Họa tiết của một phù điêu
Hằn sâu vết đáy sông tiền kiếp
Ánh sáng chảy nhão màu vàng đồng
Những cội cây trơ gân
Thớ gỗ bắt nguồn vô tận
Của những mạch nước sâu
Nối bầu trời mật
Mùi hương của rừng nguyên sinh để lại
Gương mặt em thảng hoặc nụ cười
Tôi gọi vói theo bằng vài ký hiệu
Không thể thốt thành lời
Ngôn ngữ đã bất lực từ lúc ấy
Một con chim đập cánh bay lên
Chở theo ánh sáng cũ
5
Cha đã đập lồng ngực mình đùi đụi
Vì giận mẹ đi biệt xứ
Những người mẹ Việt Nam thương con hơn mình
Những người mẹ Việt Nam đặt mơ ước vào con
Và đặt cả hoang đường vào con
Một khúc ca buồn ám khói
Của người ăn mày địa ngục
Phả vào mặt sông lạnh
Mọi thứ vẫn lơ mơ ngủ
Tôi thầm gọi tên một ai đó
Khi âm thanh đã bị lấy đi
Và mọi ký tự rời rạc
Mẹ Việt Nam thương con mình hơn mình
Mẹ Việt Nam đặt hoang đường vào con
Và giấc hoang đường xưng tụng ban mai
Và giấc hoang đường đạp đổ ban chiều
Những câu thơ như một trò chơi phù phiếm
Thả lên mặt đất rởm niềm đau
6.
Bà ấy trạc sáu mươi
Mi nhớ vậy
Trong một chiều cuối tuần mùa hạ
Mưa, như gột rửa cái nắng cháy da ban sáng
Bà đã lặng người khi biết sự thật
Sự thật một bảng báo giá
Phẫu thuật tim mạch gắn stent thông máu
Cho con trai bà
Bà tin vào thẻ bảo hiểm y tế dành cho người nghèo
Người thu ngân bảo bà nộp năm mươi
Bà rút ra tờ trăm ngàn đồng để nộp
Ngồi chờ tiền thối
Cô thu ngân ngồi chờ và hối bà nộp tiền
Bà bảo đang chờ cô thối tiền thừa, đến năm mươi
Cô lắc đầu, thở dài và giải thích với bà rằng năm mươi triệu đồng
Chứ không phải năm mươi ngàn đồng
Và nếu không có số tiền ấy thì không thể gắn stent cho con bà
Đó là qui định chung
Đó là cơ chế
Lương y như từ mẫu
Điều ấy đương nhiên
Thầy thuốc cũng xót xa trước con bệnh nghèo
Đương nhiên
Nhưng mọi thứ đều phải qui ra tiền
Vì theo kinh nghiệm của ngành
Đây là số tiền không nhỏ đối với người giàu
Số tiền lớn đối với người khá giả
Và là số tiền quá lớn đối với người nghèo
Nên việc người ta trốn viện sau khi phẫu thuật
Có thể xảy ra với xác suất rất cao
Cơ chế mới kinh tế thị trường
Theo định hướng xã hội chủ nghĩa
Trong y tế cũng vậy
Thị trường trong quan hệ bệnh nhân với bệnh viện
Nghĩa là có nộp tiền, có bảo hiểm thì có chữa chạy
Không có thì cũng có thể giúp chữa chạy nếu thật sự nghèo
Nhưng muốn chứng minh mình nghèo thì phải có chính quyền địa phương xác nhận
Thời gian có cái giấy xác nhận nhanh chậm tùy vào cơ chế làm việc mỗi nơi
Có nơi đôi ba ngày
Có nơi đôi ba tuần
Đương nhiên không vượt quá thời hiệu pháp luật đã qui định
Và đương nhiên để có cái giấy xác nhận hộ nghèo
Theo định hướng xã hội chủ nghĩa
Nhân đạo và cao cả này
Đôi khi người ta mất mạng, mất người thân
Bởi tốc độ chạy của người nghèo bao giờ cũng chậm hơn con bệnh
Một cuộc chạy không bao giờ cân sức
Để giật cây cờ sự sống
Nơi cổng bệnh viện công
Đương nhiên chuyện này chỉ diễn ra nơi bệnh viện công
Với bệnh viện tư, người nghèo nào dám bén mảng
7.
Rồi sẽ không lâu nữa
Người ta sẽ quên hoặc cố gắng đừng nhớ
Hơn hai vạn người đã nằm xuống
Vì một cái lệnh phòng chống dịch
Vì một cái bắt tay của quỷ
Vì một cú áp phe của loài hôi tanh
Và những oan hồn ấy vẫn chưa hết
Những oan hồn vẫn tin mình chưa chết
Chỉ mới bị phong tỏa đâu đó giữa thành phố
Những oan hồn chưa cần cầu siêu
Mà cần một cái giấy thông hành
Một cái giấy xác nhận rời khu cách ly
Của chính chủ tịch thành phố ký, đóng dấu
Và họ cũng cần cái giấy xác nhận
Được tự do đi lại
Sau khi đã chịu đủ những ngày cách ly, giãn cách, giới nghiêm, phong tỏa
Họ cũng cần thêm giấy giới thiệu
Vào cửa thiên đường
Hoặc một tấm vé ưu tiên
Vào cửa thiên đường
Được thảo, ký và đóng dấu
Bởi những đại diện thiên đường xã hội chủ nghĩa
Gần một năm năm trôi qua
Mọi sự kẹt cứng trong thiếu thốn
Từ miếng ăn cho đến chỗ ngủ, chỗ đi lại, khoảng mặt trời ai lấy mất
Và cả những quyền tự do tối thiểu của một oan hồn
Ví dụ như ý niệm về tự do cho một linh hồn
Tìm về thiên đường từ một thiên đường
8.
Một buổi sáng như bao buổi sáng
Một tờ giấy báo gói bánh mì
Một bản tin
Một gia đình tan nát
Đương nhiên có thêm nhân vật khác
Xuyên thủng mái tôn một cái chuồng gà
Sau khi quăng mình chạy trốn
Cùng với các kĩ năng học được từ ngành
Trong các học phần trinh sát
Quần chúng nhân dân
Có một quần chúng nữ
Đã hi sinh gia đình
Và một an ninh đồng chí
Đã hi sinh bản thân
Sau khi đu dây nhằm bảo vệ hạnh phúc cho đồng đội
Đương nhiên
Câu chuyện ở Thái Nguyên
Xứ sở của chè
Gợi nhớ thời hái lượm
Các nàng hái lượm các đọt chè xanh
Chẳng giống với hái lượm thời mông muội
Thế nhưng chúng ta đang quay về với thời đó
Văn minh hái lượm diệu kì
Thời của người ta hái trái hạnh phúc
Trong vườn người khác
Trong nhà người khác
Trong phòng người khác
Thời của người ta lượm lặt đời sống
Không phải cành củi
Không phải trái cây rụng
Không phải củ rừng
Không phải cục đá hay mảnh xương
Mà người ta lượm lặt nụ cười của người khác
Để gắn lên môi mình
Người ta lượm lặt danh dự của người khác
Gắn lên ngực mình tấm huân chương
Người ta lượm nồi gạo của gia đình khác
Gắn lên bàn nhậu bạn bè đông vui
Và đương nhiên nếu được
Sinh mệnh tha nhân
Cũng là thứ thuốc trường sinh
Trong công cuộc hái lượm vĩ đại trường kỳ
9.
Hắn là một tay du côn
Hắn nói thế
Hắn hăm he các bác sĩ bệnh viện
Rằng nếu họ ra khỏi cổng bệnh viện
Sẽ không toàn mạng với hắn
Điều làm ngươi buồn cười
Là mọi lời thách thức và hành vi du côn của hắn
Chỉ để được ăn cơm
Chuyện là vầy
Viện tim mạch vẫn giữ nguyên chế độ cách ly
Người nuôi bệnh nhân chỉ được ra ngoài trong một số giờ để mua thức ăn
Bệnh nhân không được rời phòng, trước nữa không được rời giường
Đeo khẩu trang 24/24 giờ
Hắn vào viện lúc ba giờ sáng
Hắn là đồng hương của mi
Hắn đăng ký cháo
Và bệnh viện mang cháo cho hắn mỗi bữa
Cho đến khi hắn nổi cáu
Quát tháo ầm lên rằng “mấy ngày nay tao thở máy
Tao không nói gì đừng tưởng tao sợ
Thằng nào to nhất cái bệnh viện này
Ra đây gặp tao!”
Y tá hỏi hắn cần gặp to nhất để làm gì
Hắn hỏi tại sao mọi người ăn cơm, còn hắn phải ăn cháo
“Bây giờ tao muốn ăn cơm, chúng mày làm gì tao!”.
Nói xong hắn bưng một phần cơm ngồi ăn ngon lành
Vừa ăn, hắn vừa nói với mi về thành tích dâm thuê chém mướn của hắn
Hắn khoe với mi về khả năng gọi đàn em đứng đầy trước bệnh viện
Hắn khoe số má một thời
Mi hơi buồn, và mắc cười vì điều này
Bởi việc một tay tự xưng mình du côn, số má, hét ầm ĩ chỉ vì một suất cơm
Giữa thế kỉ 21 này
Cho thấy một thứ gì đó
nhỏ nhoi và buồn tẻ
Và thân phận hắn
Hình như cũng được định giá từ bữa ấy
Hắn tiếp tục quát tháo bác sĩ
Hắn bị sốt liên miên
Và ngày ra viện còn xa lắm
Đương nhiên chẳng ai nói gì hắn
Nhưng các bác sĩ tránh né hắn mỗi khi thăm bệnh
Chỉ hỏi vài câu và lên đơn thuốc
Có gì thì siêu âm, chụp phim, thử máu…
Có y tá làm thay họ
Đơn thuốc cùng hệ, nên cứ vậy mà làm
Hắn sốt dài
Ngày mi ra viện
Hắn nằm úp mặt vào tường
Dường như có gì đó hơi muộn màng
Hằn trên lưng xăm trổ…
10.
Cây dó bầu mọc đỉnh núi chúa
Chịu bao mùa bão quật
Nhựa ứa tràn rừng thiêng
Rừng thiêng khóc vuốt mặt
Nước mắt chảy thành sông
Con chim cũ thả hồn nơi viễn phố
Đậu một cánh rừng bên ô cửa mùa thu
Những lời hẹn như nói mớ
Nối kiếp người
Những đoàn người nghiệt oan
Chạy về đâu mãi miết
Những linh hồn oan khuất
Chờ tự do như giấy thông hành
Hỡi những kẻ lòng lang dạ sói
Hỡi lũ người hổ báo ruồi xanh
Hỡi những kẻ ngồi ghế cao
Đang nhấm nháp từng muỗng tiết canh đồng loại
Liệu sự trừng phạt dành cho các ngươi có đủ
Để xoa dịu những đớn đau nhân quần?
Hỡi lũ người rắn rết
Kẻ đã ung dung đếm tiền trên xác đồng loại
Liệu bản án nào cho chúng bay
Đủ để giải oan cho dân tộc này
Một dân tộc đi qua nhiều cuộc chiến tranh
Chưa bao giờ chết thê thảm bằng thủ đoạn của lũ chúng bay!
Thiết nghĩ, chúng bay và đồng bọn
Phải trả giá xứng đáng cho điều này
Bởi mạng nào cũng là mạng
Cây dó bầu rấm rứt mùi hương
Đâu đó trầm còn xa lắm
Đâu đó thương tật và hư không
Kỳ nam giấc mơ thủy kiệt
Cây dó vặn mình
Trút tiếng than rừng sâu
Rừng sâu buồn rưng rưng
Mùi hương mơ ám giấc…
L.T