Trò chơi
tại sao chúng ta lại thù hằn như vậy
đến đánh rơi cả vũ khí của nhau
trước khi kẻ thù đến
tại sao chúng ta không thể làm lành với nhau
cho chính chúng ta được yên ổn
dưới cái cuộn thắt của cô độc này
và cái đói khát còn sâu hơn
tại sao chúng ta không quay lưng đi
để mặc nhau tồn tại
tại sao chúng ta không một lần
dừng và thấy
điều gì đó khác hơn
hay làm hoà một ngày với cái đuôi cụp xuống
và đôi mắt đừng dò dẫm, nghi ngờ nhau
hay rình chờ điều gì trước khi bay vào cắn xé
và tại sao, cái thế giới rộng lớn này
chỉ có hai chúng ta
và suốt ngày chúng ta cứ làm như vậy?
rồi liên tục hỏi vì sao?
Con Rắn
tôi nghe một cô nàng huýt gió
rất đúng, một tiếng huýt gió, thanh, mỏng và réo rắt xoẹt qua tôi
trong cái âm thanh của bức tường
tôi giống như một con rắn
chiều nào nàng cũng huýt gió
như đang nghe nhạc, có lẽ, vì mỗi lần nàng đều theo một giai điệu nào đó
nhưng đến một ngày
nàng không huýt gió.
điều này làm tôi khó chịu và bứt rứt đến mức
con rắn trong tôi biến mất rất nhanh
nó để lại trên cơ thể tôi những bức thành bị cắn nham nhở
một tiếng kêu rất mảnh đã thành nó.
( 16.07.2010)
Ðiều kì diệu của viết
đó là viết hoài cũng chẳng bao giờ hết được
trong khi điều viết nó tạo ra ta không ngừng.
và vì thế ta cũng không thể ngừng viết
thế giới thì tái tạo chính nó ngoài kia
nhanh, sâu và đẹp.
30/07/2010