Thơ Phương Uy

bóng 1

 

như cách ấy
ngồi trong bóng tối
đừng bật đèn
hãy để ngọn nến tự sáng
hay để ngày đi qua đêm

như cách ấy
lặng đi và đừng ngủ
những cơn đau cấu cào dọc bờ tường
sẽ buông lời phẫn nộ

như cách ấy
nuốt chửng thâm u bằng bóng tối
bóng tối là thâm u
đừng biện minh cho bất cứ điều gì
dù ngang ngược

như cách ấy
sinh ra , lay lắt tồn tại và mất đi
những ngày những người những đời chưa bao giờ được sống

 

 

Bóng 2

 

đến 
và dịch chuyển
bằng những bước chân không lối thoát
sự trung thành tối nghĩa
buộc ràng nhau
ở nơi chốn không có an nhiên
những ẩn ức không màu
điềm nhiên trú ngụ
đường siêu âm đồng quy
trên hai tay
bưng lấy giọt nước mắt nửa khuya

đến và ở lại
bằng sự bế tắc
biết không thoát khỏi muôn trùng
thì
đừng bật đèn
đừng đốt nến
khi cơn đau không thể sẻ chia
dù với
thì hãy nằm xuống
rồi cũng sẽ rời nhau mà đi.

 

 

 

bóng 3

 

đêm vô thanh không tiếng gọi

tôi nhìn tôi qua lỗ ước thề bồi

cánh chim ngày không đập đậy

tôi ruồng rẫy chính tôi

 

đêm vô âm thăm thẳm

lảng vảng rìa cơn bão vô hồi

trốt gió tung cuộn ngầm xoáy

tôi đày đoạ tôi

 

đêm vô ngôn sũng màn trời ướt

tôi co ro cuộn thân tôi

hoa mạn đà la ảo ảnh

trăng khuya tử nạn trên đồi

tôi nhìn tôi mùa vô dụng

phế tích thời gian trôi

 

đêm rỉ hoen ngược tìm bóng

vô thanh vô âm tìm vô ngôn

từ lòng bàn tay héo

tôi thả lên trời những thông điệp u buồn

đáp lại tôi không tiếng vọng

tôi láp dáp tìm mình trong hoang vu

 

đêm ngóng gió về qua phố

chỉ lặng im sinh sôi

tôi ngược đãi tôi cùng tận

nghe mùa sám hối rối bời

 

thi hài đêm trổ mộng

sần sùi hạt lệ vô phần

tôi mắc cạn bờ huyễn tưởng,

bóng tìm đêm vô căn

 

đêm ngưng đọng từng giọt gió

rít thiên hà xa xăm

tôi ngưng đọng tôi vết xước

cào xới những bặt âm

mùa vọng lành níu giữ

đêm vô hình trăm năm

 

 

bóng 4

 

dẫu bàn tay đã cố với

vẫn không chạm được

 hạnh phúc vốn chỉ là thứ

 nhập nhằng xanh xao

 

dẫu mùa mưa có dài hơn

 bàn tay cũng khô

không như nước mắt thiếu phụ

tràn đêm gió xô

 

dẫu đêm có đen như bóng

đổ ngập tường trắng

 dẫu buồn có sâu như đêm

rồi cũng nhạt màu

 

thời gian quay ngược trở lại

em rồi có về

lựa chọn cho mình hồi ức

khác ngày hôm qua?

 

 

bóng 5

 

không phải thơ đâu em
chỉ là lời nguyện đêm tha thiết
không phải sáng mai nào cũng trong veo
như sáng nay gió về vẩn đục
lời kinh rớt xuống lũng oan cừu

 

không phải đau đâu em
chỉ là cơn mơ nước mắt
bên thềm câu mớ rớt à hời
cơn đau vừa đập cánh
bay lên đỉnh tinh khôi

 

không có yêu đâu em
lời hi sinh là lừa dối
câu chứng trong giáo đường
Chúa không về tha tội
thiên thần bỏ địa đàng
vắng bóng chung thân

 

không phải tôi
trong đêm nay
chỉ có lời thống hối
cơn đau cũng bị dối lừa
dưới mồ sâu 
tăm tối
mặt người.

 

 

xanh 2

           

khi những ngón tay không còn theo đuổi những thanh âm

phím đàn nghẹn ngào góc tối

cây tỳ bà bỏ quên bên vách tường khóc lời trăn trối

hoang vu  trăng xanh

 

khi những ngón tay không còn cầm níu

phím đàn buông bỏ đợi chờ

tôi về bên dốc gió

trỗi khúc thủy tinh

 

khi lời không kịp nói đã tắt giữa mong manh

cơn mưa xưa không kịp tối

em không bên tôi giữa đêm sao vời vợi

tôi còn gì trong lòng?

 

Khi chiếc ly rỗng không còn mang hợp chất nồng say trong suốt

tôi làm sao còn đong đếm tương tư?

chén rượu thề bồi chưa kịp uống

đêm xanh hút ánh trăng thừa

 

phím tỳ bà lã ngọn dây đàn đứt

con hồ ly xanh khóc suốt mấy mùa bạc mặt

ngón tay rời nhau mùa giông bão sau cùng

điệu kí ức cưu mang lời nguyền cuối

nghe mùa đi giữa lao lung

 

 

đã dần im lặng 5

 

Đôi khi cầm níu sự an bài cũng là ảo tưởng, tự tại là khái niệm không thành thật khi ngày qua ngày trong mê sảng. mùa lá vỡ bên thềm khuya cũng không xóa tan được sự im lặng. em cũng chỉ đến nhẹ như cơn gió rồi đi. khi những hoài nghi không dồn thành cơn bão lớn. thì sự lừa dối tất yếu mãi mãi không suy biến giữa cuộc đời.

tôi đã cầm mình như cầm nhánh rong phiêu bạt trong trần ai. đừng đổ mọi lỗi lầm cho định mệnh. em là ai mà tự ví mình là cuồng tố. cơn hoang tưởng ngày xưa đừng nuôi day dứt đến tận giờ.

đôi khi sự lừa bịp đã hợp thức hóa thành sự thật trước mỗi cơn mơ.vực trầm luân hiện hữu mà không ai tránh khỏi. anh đã từng mị mê đắm đuối. khóa trước án chung thân một cõi thề bồi.

đã có những giấc mơ thức giấc vào mỗi tinh sương. trong khắc giao thoa vẫn thấy mình bé mọn. tiếng kêu cầu từ lòng sâu không vọng. để mỗi ngày qua dưới xích sắt lạnh lùng

đôi khi nghe xương da mình khát giữa lao lung. gió giật mùa không ngăn được ngày tàn héo.khúc cỏ biến âm trên ngàn muôn nẻo , vắng xuân thì là hủy diệt hết yêu thương.

anh đã từng nghe tiếng khóc của những con đường. đôi bàn chân không nhớ hết từng ngõ phố. đã đi qua nhau bao lần chắc gì em đã nhớ. hà huống chi có những tình yêu ta chưa gặp mặt bao giờ?

đôi khi giữa trưa hè như trưa này anh thèm được tự do mà hát trong mơ.

 

 

Trắng

 

đừng viết sau những bức tường, bạn nói

sáng nay tôi ngồi trong căn phòng màu trắng

nghe mùi ngọc lan

có con sẻ già đợi nắng

bên hành lang

vuông cửa sổ hẹp lắm

chỉ vừa đủ nhìn

nỗi cô đơn của tôi

chỉ vừa đủ nhìn

hàng rào mùng tơi

sau hàng rào mùng tơi ngoài căn phòng trắng

cũng chỉ là

bức tường trắng

chơi vơi

 

 

trắng 2

 

giữa đám hoa poppy rực rỡ như những đốm lửa trong bóng chiều.

em hiển hiện như cổ tích

giọt mật ong cuối cùng của ngày nắng

đã tan loãng từ lâu

anh cũng loãng tan từ lâu

trong những đôi mắt không màu

ngày xuôi trong tiếng gió.

bữa ấy anh đã đi qua tiếng nói em

tiếng hát em

bài thánh ca mệt mỏi đã tự vẫn sau bức tường cách âm

chúng ta đã không nghe thấy nhau đã lâu

các kí tự ngủ gục trên bàn phím

làm sao để đọc những tin nhắn của em

khi những kí tự không còn dấu vết

ngôn ngữ đã được mai táng cẩn thận

và rằng tiếng cười không được ghi âm mỗi ngày

bữa ấy anh đã lướt qua ánh nhìn em

bằng bước chân ngày vĩnh quyết

gió liếm dấu mềm trên cát

xóa chung thân một cuộc tình

 

 

 

Comments are closed.