déjà vu #0
hoa hậu không tuổi ngủ gục bên bàn phấn
ngày quẩn trí chập chờn cắt lát
đêm mạch nha co kéo lê thê
thị giác dần trôi về phía mười sáu độ fahrenheit đông đặc
tôi đau quặn ruột nhớp nháp mồ hôi nằm co ro
nhừ tử ngộ độc món menudo thời sự
dàn trải trong phòng trưng bày hàng mẫu chực chờ năm mới ̶ ̶ ̶
trên ăn dưới nằm đẩy đưa bộ dạng mèo hoang
xin đất trời chứng giám lòng thành bạt mạng
hoa hậu không tuổi tỉnh giấc khi trời hừng sáng
bên bàn phấn giấc mơ nấu nhừ chuỗi dài ảo giác ̶ ̶ ̶
người về trong mây thổi gió phù trầm
người về trên vòm cây rung lá ngập sân
người về bàng hoàng sau cuộc ly tan
người về ngơ ngác giữa chốn hỗn mang
ôm nạng gỗ người bưng mặt khóc
cuối chân trời một màu cà phê đậm đặc
những giọt nước mắt chưa kịp thẩm thấu
đã phải lau khô bằng giẻ rách thời gian ̶ ̶ ̶
đống giẻ rách chết ngạt tanh nồng mùi máu
một ngày đi tìm hôm qua trên xa lộ quên tên
hít thở mùi đất đá lan theo cơn mưa không vội ̶ ̶ ̶
cơn mưa cuối năm bay nghiêng thổi xuyên tâm thức
tâm tư nhẩn nha tắm gội từng vòng xinh xinh.
Tranh của họa sĩ Louis Soutter (1871-1942), nguồn Wikimedia Commons
déjà vu #1
sáng sớm ngày thứ tư
như thường lệ
hoàng tử be bé dẻo miệng khua môi
bội ước / bội tín / bội tình
và như thường lệ
hoàng tử be bé bội thực
lộn nhào trên con dốc
tăng tốc và
lọt tõm vào lỗ đen đặc sệt bên dưới
không để lại một dấu tích
dù nhỏ nhoi như cái nút áo đứt chỉ đâu đó trên đường lăn
và cũng như thường lệ
trong giấc mơ nhiều điệp khúc
nàng lắc đầu từng chập
từng chập chặt khúc nấu nhừ
lẩm bẩm tâm sự:
̶ ̶ ̶ nếu không là trại súc vật
thì hẳn là trại tâm thần.
déjà vu #2
thành thật mà nói
tôi chỉ là cái bóng của tôi
từ nhiều năm trước
giờ đây dấn thân vào thế giới ảo
và cái bóng của tôi
cũng chỉ là avatar
hóa thân theo thời gian
từ hành trình ánh sáng
xuyên suốt bao ngàn năm
qua rừng lá nguyên sinh mù mờ
chập chờn của tâm và ý
thận trọng chối bỏ dư vị ngày qua
hay tôi đã vô tình gục mặt uống
từ suối nguồn lú lẫn ̶ ̶ ̶
sáng tạo vi diệu của thượng đế
dành riêng cho loài người
rồi một ngày đẹp trời
tôi sẽ tìm thấy tôi
giữa đám sinh linh bầm dập ngổn ngang
ngập ngụa trong cõi hỗn mang chìm nổi
và cũng một ngày đẹp trời
cái bóng bỏ tôi ở lại ̶ ̶ ̶
khi tôi ngẩn ngơ phân hủy cùng đất đá
trơ trọi dưới vòm trời tím lịm khôn nguôi.
tự tình cuối năm
1.
cơn lạnh bắc cực quất ngang thành phố
nụ hôn đông đặc trên khuôn mặt lạnh cóng
đọng long lanh trên cửa kính
một ngày khít khao trong khoảng cách với tay
mà mông lung mù mịt
khắc khoải như con chim trốn bão
ngơ ngác trên cánh đồng hui quạnh
xơ xác trơ trọi những ngày cuối năm
và không nhớ đã bao lâu
tôi chuyện trò cùng bầu trời vẩn đục
lơ đãng nghe thời gian nhỏ giọt
trên những thước phim đen trắng dài vô tận
hòa quyện trong âm khí trì trệ ̶ ̶ ̶
have a blast my dear!
have an arctic blast!
2.
bài hát đến bất chợt
sau khi vòng vo khu phố vắng lặng ngày dông bão
qua mớ chữ ngỗ nghịch
loài tầm gửi vướng theo bước chân ngủ ngày
em còn nhớ ngày / tháng / năm
giờ này trộn lộn trong cối xay
nghiền nát thành bột không nhân nhượng
trong khoảng lặng lê thê mơ hồ
nghe mưa rỉ rả nhắc nhở
lời ca đến bất chợt
rồi vụt thoát bất chợt ̶ ̶ ̶
lời chưa tận ý
như chiều hôm nay
khi tôi dang tay chào đón
như đã bao lần.
Q.T.T.C