Thơ Vương Huy

NGÀY VỀ

 

Những tàn tro của một thời vong tưởng

Gió xuân thì mãi cuốn đến hôm nay

Mẩu quá khứ bay trong mùa lầm lỡ

Làm cơn mưa giăng kín góc tim gầy

 

Ta trở về men lối cũ hoa bay

Nhặt dấu chân của loài người rơi vãi

Buông dấu chấm xuống trang đời con gái

Em trở thành nỗi nhớ tuổi thơ tôi

 

Cây đa nào mà chẳng đứng mồ côi

Dù bến nước có trải lòng đón lá

Như trang giấy đón từng câu thơ rơi lả

Biếc xanh gì cho khỏi đáy trầm luân

 

Bao ước mơ xinh xắn trứng thạch sùng

Chỉ khoảnh khắc vừa chạm va mặt đất

Nghìn nâng niu cũng một lần vụt nát

Chậc lưỡi làm tên gõ nhịp thời gian

 

Bão tạnh rồi ¬– cầu gẫy – nước mênh mang

Dòng bồi lở không cành hồng nào ngả

Ngắt cọng cỏ mà nghe đời buồn lạ

Mỏi chân vì những chuyện quá vu vơ

 

Bế nỗi buồn trao ngày tháng đong đưa

Ngồi lên lá nghe cành khô trở biếc

Trong giấc mơ có nghìn con bướm chết

Triệu cánh tàn lả tả mái hiên hoa.

 

VƯỜN TIM

 

Vườn tim hoang bốn mùa mưa gió thổi

Cánh cửa hờ chẳng đón chẳng đưa ai

Cỏ mọc trăng soi như bao giờ vẫn thế

Thời gian – rêu trên nhịp thở ngủ vùi

 

Ngày em đến cả vườn thơm mùi tóc

Nắng mai như ngả hết sắc sang hồng

Cành mơ nhỏ góc vườn đâu kịp thắm

Con bướm về bay nát hương chờ mong

 

Cỏ chưa biết bàn chân kia dài ngắn

Thì chân xa, vườn ẩm mốc mùi mưa

Hoa sứ thả cô đơn từng phiến trắng

Giọng chim buồn gợi nhớ tiếng em xưa

 

Từ hôm đó vườn tôi nằm say bóng

Những buổi chiều xào xạc lá cành hoang

Đốt hết nhớ bay tàn tro kỷ niệm

Cả vùng đời ngập ngụa khói tình vong.

 

HỔ CA

 

Gấp lại những nỗi buồn nhăn nhúm

Quẩy tuổi mình bải hoải chuyến hành hương

Gió xanh mướt hôn dài qua lũng vắng

Ta khật khờ trên những phố tình nhân

 

Dãy đồi xanh như một điệu blues buồn

Vó ngựa về gõ nhịp dốc sương

Ta lẩm nhẩm gần hết ngày không thuộc

Chiều nhắc giùm bắt giọng một tiếng chuông

 

Chiếc bóng ta hay chiếc bóng thông rừng

Cứ đâm tủa những điều không nói được

Trăng cáu bẩn mọc đâu từ tiền kiếp

Ám ảnh ta suốt những con đường

 

Trên đỉnh dốc con vượn nhỏ lạc bầy tay vói mãi

Cuống trăng đâu mà quả ửng vòm trời

Cứ loạng choạng một đời bên mép vực

Nghe bên lòng khô khốc trái thông rơi

Đưa tay vớt bóng trăng tròn lòng suối

Chạm vô tình viên cuội mướt rêu phong

Ném trở lại – vầng trăng vỡ nát

Và gương mặt kia từ đấy cũng không còn

Chỉ những vòng sóng sinh ra từ nhau mãi

Như nghìn số 0 bung nở chật đôi bờ

 

Nơi cuối dốc mặt hồ xanh nghiêng dấu chấm xuống buổi chiều

An nhiên quá nụ cười cái chết

Có tiếng quẫy rung rinh câu mời mọc

Tiếng chim gì chuốt nhọn nỗi cô đơn

Ta lặn xuống chính ta vớt lên một giấc mơ trần truồng

Cõng chạy dọc câu thơ gọi tên mình khản giọng

Chỉ vầng trăng ra nhận mặt

Rồi cười

Bóng đêm ám hồn ta từ đấy

Nhưng câu thơ vẫn lặng lẽ dã quỳ.

 

TA CŨNG MỘT DÒNG TRÔI

 

Bay rồi vạt mai xám

Bay cả mẩu chiều vàng

Ta còn nguyên vẹn đêm

Gọi thêm ly cho bóng

Khuấy không tan một ngày

Rít không tròn một khắc

Ngồi gõ ly mà hát

Cháy hết đi mặt trời

Ta còn tro bóng tối

Những giọt người êm trôi

Riêng ta đám rong quấn

Hỏi những tay sách trắng

Có vuốt phẳng được không

Một hoàng hôn nhàu nát

Trên đỉnh đời dần tắt

Lòng ta ngôi giáo đường

Dài câu thơ tiếng chuông

Ngân lên ngân lên mãi

Những tin lành rêu phong

Lòng ta một đám đông

Ồn ào đến câm lặng

Lòng ta một khoảng trống

Câm lặng đến ồn ào

Đâu đây có tiếng chào

Giật mình bay chiếc lá

Ta đã đến nơi nào

Đám mây nghiêng cổ hót

Trên vòm trời ho lao

Xin cho lại kiếp nào

Ta một tên mục tử

Ngồi chăn cả bầy sao

Bên dòng Ngân mây lũ

Ta mơ địa đàng cũ

Mơ chiếc thuyền Nô-ê

Còn bao người chưa tới

Có bao người ra đi

Ta đứng ngồi đâu đây

Một vùng sương khói động

Mười con sâu ngón tay

Cũng bỏ đi hóa bướm

Ta đang về đâu đây

Dầy ơi là bóng tối

Mỏng ơi một kiếp người

Có còn chi để nói

Khi ta cũng dòng trôi

Một lần qua mãi mãi.

 

TA MÃI TÌM CHI

 

Ta mãi tìm chi giữa đời nầy

Trăng tàn hoa tạ bướm thoắt bay

Hoàng hôn túy lúy, bình minh áo

Ngõ ngược đêm về tim úa phai

 

Hằng đêm say khướt ngồi nô bóng

Đời rã dần theo lá bên ngoài

Trần gian oan khuất choàng sương trắng

Gõ mộng len vào cơn tỉnh mê

 

Thân ta thoáng khói xanh hão huyền

Tìm nơi tan lạc chút trần duyên

Buồn lăn một kiếp mây mòn tủi

Phạc phờ treo ngược dốc trời quên

 

Thì thôi bỏ gió cho trăng đấy

Phủi áo nghiêng nằm bên gốc cây

Thơ xưa ngâm lại đôi vần cũ

Chợt thấy quanh ta cỏ mọc đầy.

 

ANH ĐÃ PHONG TRẦN

 

Anh đã phong trần em gái ơi

Mùi mưa mùi nắng thấm vai rồi

Nhiều hôm nhớ quá len theo khói

Về thăm chốn cũ phất phơ đời

 

Nhiều hôm anh thấy mình trong cỏ

Cùng lũ dế giun hát khúc hời

Nhiều hôm anh thấy mình trong gió

Chờn chợn tan bay giữa phương người

 

Nhiều hôm anh thấy mình say quá

Mà còn ly rượu ở trên môi

Đành thôi dốc cạn mùa cay đắng

Chỉ bởi lòng mê chứa vực rồi

 

Anh đã là sông nên phải trôi

Dù ra biển loạn sóng ngụt trời

Đành thôi cũng chảy mòn tim nhạt

Lạnh đã đầy thân tự xa xôi

 

Anh đã là mưa nên phải bay

Dù cho rách nát phiến tâm gầy

Đành thôi đời cứ phiêu vơ vất

Đành thôi tàn mạt mảnh hồn mây

 

Anh chỉ là xương nên phải kêu

Kẻ thương người ghét chỉ là điều

Mẩu xương còn dấu tay trần thế

Nằm rêm nỗi đất lẫn niềm rêu

 

Anh đã lạc về nơi rất xa

Một nơi không có cỏ hoa và

Không có ngày xanh toàn đêm tối

Nước trầm yêu quỷ lửa tà ma

 

Anh đã lạc về nơi chốn nao

Xác thân duềnh dập cõi ba đào

Chìm sâu dưới đáy rong mơ quấn

Khi vờ khi vật lúc lao đao

 

Em cứ buồn vui trong cõi nắng

Bây giờ cõi lạnh xứ mù không

Anh đem giọng rã phơi lòng giấy

Chấp chới hồn reo chữ nhập cuồng

 

Em có tìm anh như lúc xưa

Tóc mây rằm trán mắt chuông chùa

Anh còn rất thật đôi dòng đá

Anh còn rất thật cỏ đong đưa.

 

HÌNH NHƯ KHÔNG CÒN GÌ NHỚ

 

Hình như không còn gì nhớ

Chỉ còn những chuyện đã quên

Nằm nghe gió mùa ngân khẽ

Bâng quơ dăm ngón lá mềm

Ngày qua ngày qua rất nhẹ

Đâu có gì vui để buồn

 

Hình như phố bệnh đắp sương

Nằm co thu mấy nhánh đường

Mắt hồ nhìn còn xanh lắm

Mà da đã dã quỳ vàng

 

Hình như một ngày vừa tắt

Lòng còn nhạt nắng mà chi

Tìm lên đồi thông nằm xuống

Lặng im nghe cỏ thầm thì

Mốt mai ta có quay về

Thì thôi bướm vàng qua ngõ

Thì thôi ngày mưa tháng gió

Còn gì ơi cánh mộng bay

 

Hình như ta ôm phần đời

Lơ mơ đi về cuối dốc

Ngồi kể với chiếc bóng dài

Bằng dăm lời thơ gầy guộc

Hình như bốn mùa bay hết

Hình như ta vẫn còn đây

Ngồi uống một con dốc dài

Sương mù dâng lên tê mắt

Nhìn đâu cũng lạnh và say.

 

CƯỚI BAN MAI

 

Em tròn những giọt mắt cà phê

Lay láy nhỏ ly lòng tôi mỗi sớm

Em hồng môi mọc ở phía chân trời

Thả bầy tiếng nói quanh tôi thơm giọng nắng

Em hờ tóc tiếng vĩ cầm gợn sóng

Chảy qua tôi những sợi nhạc đen tuyền

 

Em đâu đây mà tôi đễnh đãng tìm

Va rễ gió, vấp vùng sương

Tôi mớ tên em dọc giấc đường muộn nắng

Đá vỉa hè vang tên phố căm căm

 

Tôi ngồi nhóm hai nhành tay củi mục

Ngóng bơ vơ dăm sợi khói cổ dài

Rồi thả tròn đôi vòng nhẫn lên mây

Cầu hôn trời gả cưới ban mai

 

Tôi sẽ mở cánh hoa gì thật khẽ

Rước em vào trong suốt một hạt sương

Ta động phòng trên drap trắng là hương

Tôi thịt xương ôm tròn em vô thể.

 

V.H

Comments are closed.