Đặng Bích Phượng
Lần trước vào Đồng Tâm, nhà em ấn tượng mãi về bàn tay cụ bà Dư Thị Thành (vợ cụ Lê Đình Kình). Bàn tay bà rất to, sần sùi, móng tay cáu đen vì nhựa rau. Có lẽ ảnh nhà em chụp, không lột tả hết được hình ảnh thật ở bên ngoài.
Lần này bà ở nhà, nên bàn tay không còn dính nhựa rau nữa, trông sạch sẽ hơn nhiều. Nhà em đỡ lấy bàn tay bà, bảo để nhà em xin kiểu ảnh.
Nhìn bàn tay bà, nhà em rất xúc động. Chẳng có bàn tay của vợ nguyên chủ tịch xã nào lại lam lũ như bàn tay vợ cụ Kình. Dường như bao nhiêu khó nhọc của đời người phụ nữ, đều nằm cả trên đôi bàn tay ấy.
Bà kể đến bây giờ vẫn có người đến, để xem cơ ngơi nhà bà có giàu có như các quan xã khác không. Họ không dám vào, chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Nhà em thấy tiếc, là họ đã không vào, để nhìn bên trong ngôi nhà của một người từng là chủ tịch xã, trưởng công an xã, bí thư đảng uỷ xã, chủ nhiệm hợp tác xã trong nhiều năm nó xơ xác, nghèo nàn như thế nào.
Bàn tay thứ hai nhà em ấn tượng là của Cấn Thị Thêu. Khi bắt tay cô ấy, nhà em giật mình vì nó chai sạn, thô ráp như tờ giấy ráp. Từ đó, mới thực sự biết thương người nông dân.
Nguòn: FB Đặng Bích Phượng
(*) Nhan đề của Văn Việt.