VH MIỀN NAM 54-75 (81): HOA ĐĂNG (KỲ 1)

Vũ Hoàng Chương

Nhịp khúc mùa thơ

Hoa mai nở tuyết đầu khe suối
Làn sóng kỳ hương nhập ánh trăng
Ca giữa lời mây hề đàn trong tiếng khói
Hồn cũ trời Nghiêu hề ai có nghe chăng?
Ta nghe vạt áo Cô Hằng
Nổi lên trận gió chim bằng ngày xưa…
Nhạc tan thành một bài thơ
Dòng Ngân quạ réo đôi bờ lưu ly…
Từ phen Trái Đất ra đi
Lệ chia phôi đã xanh rì trùng dương
Chiều nay hề lòng khe nở nguyệt
Đầu khe hề rừng tuyết đưa hương
Tám suối âm thanh hề dồn trong nhịp trúc
Ta gõ mà chơi hề vang giấc hoàng lương
Nhắn chơi về cuộc tang thương
Bóng hoa mai rợp con đường trầm luân
Đời hiểu gì chăng hề chữ Đạo?
Ta có hay không hề cái Thân?
Nước trôi sáu ngả vào Tần
Chẳng qua một phút mây vần sườn non

Tâm sự một người

Thơ ném mười phương
Tình trao thiên hạ
Mỏi nhớ mòn phương
Ngàn dâu bóng ngả.
Gối chăn ơi, hỡi chiếu giường,
Vùi đây tâm sự thê lương!
Tiếng thở dài sao rụng
Hàng lệ đắng mưa tuôn.
Đầu ấp vào ngươi
Mình riết vào ngươi
Dòng đau tâm sự khơi nguồn.
Bình sinh mộng đã hoàng hôn
Bông, tre, vải, cói… mồ chôn cuộc đời.
Ta khóc cùng ngươi
Ta giãi cùng ngươi
Giòng đau tâm sự đầy vơi.
Gối chông chênh, mền cũ nếp khâu rời
Chiếu mong manh, giường hẹp của ta ơi!
Trăng rụng nửa vời
Đêm mờ trọn kiếp
Nghiêng đĩa dầu vơi
Không thành giấc điệp.
Bảo giùm ta, gối hỡi chăn hời!
Phương nào sự nghiệp?
Tình mất đâu nơi?
Hương phấn vàng son ngoài cửa khép
Then cài nghe mộng tứ bề rơi.
Gối chăn yêu mến, giường thân thiết,
Ta mở hồn ta với các ngươi!

Bài ca Bình Bắc

Kể từ đấy
Mặt trời mọc ở phương Ðông, ngùn ngụt lửa
Mặt trời lặn ở phương Ðoài, máu chứa chan
Đã sáu mươi ngàn lần …
Và từ đấy cũng sáu mươi ngàn lần
Trăng tỏ bóng nơi rừng cây đất Bắc
Trăng mờ gương nơi đồng lúa miền Nam
Ruộng dâu kia bao độ sóng dâng tràn
Hãy dừng lại thời gian
Trả lời ta – Có phải?
Dưới vầng nguyệt lạnh lùng quan ải
Dưới vầng dương thiêu đốt quan san
Lớp hưng phế xô nghiêng từng triều đại
Mà chí lớn dọc ngang
Mà nghiệp lớn huy hoàng
Vẫn ngàn thu còn mãi
Vẫn ngàn thu người áo vải đất Quy Nhơn
Ôi người xưa Bắc Bình Vương
Ðống Ða một trận năm đường giáp công
Ðạn vèo năm cửa Thăng Long
Trắng gò xương chất, đỏ sông máu màng
Chừ đây lại đã xuân sang
Giữa cố quận một mùa xuân nghịch lữ
Ai kia lòng có mang mang
Ðầy vơi sầu xứ – Hãy cùng ta
Ngẩng đầu lên, hướng về đây tâm sự
Nghe từng trang lịch sử thét từng trang
Một phút oai thần dậy sấm
Tan vía cường bang
Cho bóng kẻ ngồi trên lưng bạch tượng
Cao chót vót năm mầu mây chiêm ngưỡng
Dài mênh mông vượt khỏi lũy Nam Quan
Và khoảng khắc
Ðổ xuôi chiều vươn ngược hướng
Bao trùm lên đầu cuối thời gian
Bóng ấy đã ghi sâu vào tâm tưởng
Khắc sâu vào trí nhớ dân gian
Một bành voi che lấp mấy ngai vàng
Ôi Nguyễn Huệ người anh hùng áo vải
Muôn chiến công, một chiến công dồn lại
Một tấm lòng, muôn vạn tấm lòng mang
Ngọn cờ vung, bao tính mệnh sẵn sàng
Người cất bước, cả non sông một dải
Vươn mình theo – dãy Hoành Sơn mê mải
Chạy dọc lên thông cảm ý ngang tàng
Cùng chồm dậy đáp lời hô vĩ đại
Chín con rồng bơi ngược Cửu Long Giang
Người ra Bắc, oai thanh mờ nhật nguyệt
Khí thế kia làm rung động càn khôn
Lệnh ban xuống, lời lời tâm huyết
Nẻo trường chinh ai dám bước chân chồn
Gươm thiêng cựa vỏ
Giặc không mồ chôn
Voi thiêng chuyển vó
Nát lũy tan đồn
Ôi một hành ca hề, gào mây thét gió
Mà ý tướng, lòng quân hề, bền sắt tươi son
Hưởng ứng sông hồ giục núi non
“Thắt vòng vây lại” tiếng hô giòn
Tơi bời máu giặc, trăng liềm múa
Tan tác xương thù, ngựa đá bon
Sim rừng, lúa ruộng, tre thôn
Lòng say phá địch, khúc dồn tiến quân
Vinh quang hẹn với phong trần
Ðống Ða gò ấy mùa xuân năm nào
Nhớ trận Ðống Ða hề thương mùa xuân tới
Sầu xuân vời vợi
Xuân tứ nao nao
Nghe đêm trừ tịch hề, máu nở hoa đào
Ngập giấc xuân tiêu hề, lửa trùm quan tái
Trời đất vô cùng hề, một khúc hát ngao
Chí khí cũ gầm trong da thịt mới
Vẳng đáy sâu tiềm thức, tiếng mài dao
Ðèo Tam Ðiệp hề, lệnh truyền vang dội
Sóng sông Mã hề ngựa hí xôn xao
Mặt nước Lô Giang hề, là trầm biếc khói
Mây núi Tản Viên hề, lọng tía giương cao
Rằng: “Ðây bóng kẻ anh hào
Ðã về ngự trên ngã ba thời đại”
Gấm vóc giang sơn hề, còn đây một dải
Thì nghiệp lớn vẻ vang
Thì mộng lớn huy hoàng
Vẫn ngàn thu còn mãi
Ôi ngàn thu người áo vải đất Quy Nhơn
Nay cuộc thế sao nhòa, bụi vẩn
Lũ chúng ta trên ngã ba đường
Ghi ngày giỗ trận
Mơ BẮC BÌNH VƯƠNG
Lòng đấy thôn trang hề, lòng đây thị trấn
Mười ngã tâm tư hề, một nén tâm hương
Ðồng thanh rằng: “Quyết noi gương”
Ðể một mai bông thắm cỏ xanh rờn
Ca trống trận thôi lay bóng nguyệt
Mừng trời đất gió bụi tan cơn
Chúng ta sẽ không hổ với người xưa
Một trận Ðống Ða nghìn thu oanh liệt
Vì ta sau trước lòng kiên quyết
Vàng chẳng hề phai, đá chẳng sờn.

Đá ngủ bên thềm

Quán khách nằm xuông lắng tiếng mưa
Cái xuân đời loạn não nùng chưa!
Mặt e gió cợt đào không mở
Thoi giục năm già én cứ đưa
Thẹn nỗi mình thêm hờn nỗi nước
Thương người sau lại nhớ người xưa
Biết cùng ai nói câu tâm sự
Đá ngủ bên thềm gọi chẳng thưa

Mộng giao đài

Nắng vàng theo gió vàng lên
Có ai theo gió về trên lầu ngà?
Hương bay thềm Quế xa xa
Nghìn thu chị Nguyệt chưa già ai ơi!
Từ theo Trái Đất giong chơi
Vóc băng sương có đầy vơi ít nhiều.
Xót thay, lòng vẫn tiêu điều:
Lửa hành-tinh, mấy mùa yêu, đã tàn.
Ngọc phai vàng tắt dung nhan
Tương tư lạnh khóa cung Hàn từng đêm.
Lệ rơi ướt bảy màu xiêm
Ngang sông quạ réo càng thêm gợi sầu.
Lệ rơi xiêm ướt bảy màu
Ngang sông quạ réo gợi sầu tương tư.
Đêm qua gió vẳng lời thơ
Chiều nay lại một chiều mơ xuống trần.
Có ai nặng một lòng xuân
Từ khi cõi Tục xa dần cõi Tiên?
Có ai lòng nặng thiên duyên
Từ khi bụi xóa đường lên non Bồng?
Có ai tình cũ nặng lòng
Từ khi suối thắm nghẹn dòng Thiên-thai?
Để cho mộng biếc Giao đài
Xe mây rẽ lối trần aimo một chiều.

Khởi sầu

Bất hứa trần thanh nhập ngoạ lâu
Mộng trung Hợp Phố chính hoàn châu
Thiên biên hốt báo lai phương tín
Xạ khởi Cô Tô dạ bán sầu

Mây suối về đâu

Trước đây mười chín năm
Anh vừa hai mươi tuổi
Em cũng vừa trăng rằm
Tóc thơm còn bỏ suối
Học tan chiều mỗi buổi
Đón nhau tận cổng trường
Hai xe cùng giong ruổi
Hồn mơ về một phương

Ôi đẹp nhất con đường
Cửa Đông về Cầu-Gỗ
Nắng đào cây lá vương
Men xuân ngập hè phố
Đóa hoa Tình đợi nở
Trong một phút thần tiên
Làn môi ai bỡ ngỡ
Cặp mắt ai triền miên
Thấy anh đăm đắm nhìn
Cúi đầu Em đỏ má
Như hiểu niềm van xin
Như hẹn cho tất cả
Đêm ấy về đôi ngả
Gác trọ với lầu trang
Giấc mơ đầy bóng Gã
Chiêm bao đầy bóng Nàng
Hè sang hay thu sang
Vẫn mùa xuân bất diệt
Tuổi đá như tuổi vàng
Có riêng vàng đá biết
Đêm nào xanh bóng nguyệt
Vai kề tay nắm tay
Bước vào trang tiểu thuyết
Đôi ta liều lắm thay
Sóng mắt quá chừng say
Môi hồng rượu ân ái
Tình vẫn tình thơ ngây
Lòng đã lòng điên dại
Thế mà… Chưa kịp hái
Giấc mộng chỉ còn hương
Khói mây mờ mặt ải
Thề hoa trăng một phương
Mất về đâu con đường
Học tan chiều mỗi buổi
Nắng đào cây lá vương
Hai xe cùng rong ruổi
Có chàng hai mươi tuổi
Cùng cô bé trăng rằm
Thơ Mây dìu tóc rối
Trôi theo mười chín năm.

Chiến công đời Trần

(Nhân dịp kỷ niệm Hưng-Đạo-Vương)

Trang sử Đông-A nhược thắng cường
Đến nay càng đẹp ý treo gương,
Hội Diên-Hồng đó nền Dân-Chủ
Sóng Bạch-Đằng kia hịch Đại-Vương,
Giáo trỏ “Thôn Ngưu” trời đã nín
Tay chàm “Sát Thát” giặc nào đương?
Khí thiêng Vạn-Kiếp bừng mây khói,
Lòng chợt hoa quỳ khắp bốn phương

Trăng rằm

Sóng khóc
Tơi bời
Tới tấp
Vàng rơi
Rối loạn tan hoang cả một trời…
Gió từng cơn sào sạc
Mây từng bầy ngơ ngác
Một vầng trăng bạc
Trên hồ tan tác
Hỡi ơi tan tác vầng trăng
Nửa đêm qua vỡ hết một Cung-Hằng!
Sóng điên quằn quại
Gió cuồng dâng mãi
Từ đáy hồ sâu
Muôn niềm tê tái…
Vô tình ai có thấy chăng?
Có ai buồn với ta chăng?
Nửa đêm qua vỡ hết một Cung-Hằng!
“Vàng gieo ngấn nước!” Ai thi thánh?
Và ai nỡ sẻ làm muôn vạn mảnh
Vầng trăng đêm nay?
Hồn Thơ nát với Lầu Say
Gương Nga lại Bóng Thơ này đảo điên
Ôi sóng thời gian, mây thế sự…
Đường Thanh-Liên hề Việt Thanh-Hiên!
Đâu nữa trăng tròn Thi Tứ?
Đây mùa bão táp triền miên!
Dặm trường tan mộng cố viên
Có ai chắp mảnh ưu phiền thành Thơ?

Xa gửi người xưa

Nói gì đây? Biết nói gì?
Ôi thôi! Từ lúc phân ly đến giờ…
Trời hoa đất rượu ngày xưa
Có còn đâu! Cá chim mờ bóng tăm…
Mới hôm nào, gác Cuồng-Ngâm,
Lời thơ ai đẹp tiếng cầm ai say?
Tang thương một cuộc ai bày?
Giấc Thiên-Thai để trắng tay Lưu-Thần
Xa Cố Đô, vắng cố nhân
Trái tim mềm trĩu hai lần nhớ thương
Ngày ba thu, trời một phương;
Gió Nam lại nức mùi hương trêu người
Bâng khuâng tưởng bóng mơ lời
Mấy cung Hồ Xế tơi bời lòng si.
Nói gì đây? biết nói gì!
Ôi thôi! Từ lúc phân ly đến giờ…
Lênh đênh là kiếp người thơ
Áo xanh màu đã bạc phơ bốn mùa
Bao chương mấy độ vẽ bùa
Chắt chiu cũng đủ tiền mua trăng rằm
Một mai chốn cũ về thăm
Sẽ treo giữa gác Cuồng-Ngâm tặng người
Bạn xưa lại họp cùng chơi
Hoa đêm nguyệt điện mây trời Đằng Vương
Giờ đây chín đứa mười phương
Giai nhân thi sĩ mê đường chiêm bao
Xót đòi cơn! nhớ làm sao!
Cố nhân ơi! Có đêm nào nữa không?
Trang thơ ném giữa bụi hồng…

Chia tay

Liễu bến dài xanh bụi cuốn mờ
Người đi sầu có lệ như tơ?
Say nghiêng núi hận đêm nào nhỉ
Vàng rậy men cuồng ngọc kết thơ!
Đằng-Các mây tan, ầm gió giục
Nước về, hoa cửa động trơ vơ
Lòng đâu khoảnh khắc mà nhi nữ!
Một tiếng “lên đường!” chợt ngẩn ngơ

Cố viên tâm

Bỗng như trăng nước dừng thuyền
Sóng đàn ca đổ dài trên sóng đời
Thu sang đầy xóm lá rơi
Tưởng nghe trong gió lệ người Giang-Châu
Hai phen cúc nở riêng sầu
Con thuyền mong buộc, nhớ câu “tình nhà”
Khói dâng huyền ảo tiếng ca
Rừng phong lác đác sương sa bóng chiều
Tầm-Dương bến cũ hoang liêu
Ai đem hết cả tiêu điều thời xưa
Phổ vào cung bậc gió mưa
Tiếng ca chìm dứt, còn chưa tạnh hờn
Dư âm đòi đoạn từng cơn
Chắc khu vườn vắng cô đơn nhớ người
Giữa đêm lòng chợt ngậm ngùi:
Giang hồ vị ấy thua mùi cố viên.

Vịnh Hai Bà Trưng

Đồng trụ tan tành lớp phế hưng
Miếu Đồng Nhân vẫn khói hương lừng
Thương chồng thương chị cùng đau đáu
Lo nước lo đời há dửng dưng!
Liệt nữ cả hai còn Sử chép
Lĩnh Nam riêng một có Vương xưng
Ngàn sau nhuệ khí con nòi Lạc
Mũi kiếm đầu voi đủ tượng trưng

Vịnh Thái Hòa

Người Yêu Hoa,
Với loài Hoa,
Lòng dâng trời bể
Cao tiếng đồng ca
Phiêu phiêu múa rụng sầu dương thế,
Dẻo bước mềm tay nhịp nõn nà…
Nghe trắng bình minh ngoài bốn dậu
Thôi qua rồi u ám mộng đêm qua!
Nào chị em ta!
Hỡi Người Yêu Hoa!
Cầm tay chuyển bước cùng say múa
Kìa ánh thiều quang sắp chói lòa!
Giấc tươi thắm sẽ từ nay chẳng gợn
Nỗi sầu mưa ngại gió quãng đời qua
Hồn thơm chẳng bợn
Mùa xuân không già.
Với chị em ta
Có Người Yêu Hoa
Ngoài nẻo trầm luân cùng đi về Đạo Lớn
Đài thiêng mơn mởn
Hương tình nguy nga
Này trang Huyền Sử chép duyên hoa
Nắng mới trời Nam nhạc Thái-Hòa

Vịnh Phạm Hồng Thái

Một tiếng vang trời khét Việt Đông
Người Nam coi cái chết như không
Gió mây Sa Điện vèo non Thái
Sương tuyết Hoàng Hoa đẹp vết Hồng
Nguỵ Hiến còn đầu chưa hả giận
Tây Cường mất vía đủ nên công
Bút thơ dõi bước đường tranh đấu
Gang thép tung hoành chợt cảm thông

Ý đàn

Mơ xanh đắng vị thu già
Sắt vàng chen, ngón tay ngà gió mưa
Chiều nay gợi nhớ chiều xưa
Bao giờ quên phút bây giờ cho chăng
Lòng hoa nghiêng dáng cầm trăng
Phím dây bừng thức cung Hằng áo xiêm
Lắng tai càng vẩn nỗi niềm
Thoắt dồn mau thoắt buông chìm tiếng tơ
Sóng đàn ngây nhịp chèo thơ
Mà bên thuyền chỉ hững hờ nước trôi
Một cung Lưu thủy ngậm ngùi
Men thiêng hồ dễ say người được sao
Lỡ nhau mùa chớm bông đào
Gặp nhau thà giấc chiêm bao trước đèn
Tỉnh thôi gối lệ đầm hoen
Tiệc tan bèo nước sầu lên hôn hoàng
Chơ vơ một đảo lòng hoang
Chiếu câm màu biển tường loang sắc trời
Quanh mình phấn rụng hương rơi
Cánh phiêu lưu chợt rã rời bướm hoa
Tiếng cầm chưa tắt dư ba
Nao nao nguồn máu lời ca vọng về
Rối tung hai mái tóc thề
Mây trời cỏ đất lê thê bóng chiều.

Nhớ Thăng Long

Ôi Thăng-Long cách trở bấy nhiêu ngày!
Nhớ về Ngươi thuở nào khuây?
Biển sâu gầm mãi gió
Trời dài nặng những mây…
Tình sâu nặng như trời kia biển nọ
Ta ngồi thức trắng đêm nay…
Nghe sác lịm hồn hoa ủ dột
Lắng hồn rung sác bướm hao gầy
Ba chiều hoảng hốt,
Không gian nào đây?
Nắng chói chan hề mưa đột ngột
Lửa nắng xuân hề như đốt
Lưới mưa thu hề như vây…
Ôi Thăng-Long cách trở bấy nhiêu ngày,
Mơ về Ngươi thuở nào khuây?
Trắng đêm mơ nửa giấc quan san này:
Con đường xưa hiu hắt
Phố phường xưa máu rây
Tiếng vọng mồ hoang loãng bước giầy.
Có ai gọi ta kia mà hồi thanh vội tắt?
Sóng hồ dâng ánh mắt
Cửa-Ô xòe ngón tay…
Nhưng năm cửa sao mà vắng ngắt?
Mà rưng rưng hồ Kiếm hồ Tây?
Phương về nắng gắt
Nẻo đi mưa lầy…
Ôi Thăng-Long cách trở bấy nhiêu ngày!
Thương về Ngươi thuở nào khuây?
Ta thương nhớ, ta mơ về chốn cũ,
Nơi một thuở xa xôi nào kết tụ
Chim lành phơi phới màu mây
Hoa Thiên-Lý nở thơm đài Tự-Chủ
Điềm lên đẹp cánh Rồng bay
Khúc dân ca nhuần thấm mọi nương cày.
Sao Khuê xuống, tâm linh ngàn cửa ngỏ;
Văn Đài dựng đó;
Rồng lên sao xuống là đây!
Chín trăm năm hoài vọng một phương này.
Ta chẳng tiếc lâu đài xe ngựa;
Riêng ánh mắt Đài-Khuê mờ ngục lửa
Cũng khơi nguồn lệ ứa…
Còn đêm nào nữa?
Thôi rồi, đã trắng đêm nay!
Ôi Thăng-Long cách trở bấy nhiêu ngày!
Hồn thi nhân thuở nào khuây?
Ý vọng ca dao hề nghiêng đổ nhịp chày
Ngàn sương khói tỏa hề nỗi nhớ hương gây
Cầu son Hồ-Kiếm
Gương nước Hồ-Tây…
Nơi người gái Châu-Phong từng quyết chiến
Để ngàn thu hiệu lệnh gió còn say
Nơi một giấc mơ xanh bừng thực hiện
Trai Non-Lam trình diện cố đô này
Bể dâu ai xóa ai bày?
Ai rằng vương nghiệp lung lay?
Ta thành kính ngược thời gian hoài niệm
Về một cành thoa một bắp cày…
Trông vời hỏa ngục giờ đây:
Hàng mi liễu đôi phương bờ lửa xém
Nghe vàng chảy vực Hồ-Trâu, nước Mỏ-Đồng sôi ánh kiếm
Là máu sôi thành lệ chảy đêm nay
Là xôn xao lửa bốc dựng đôi mày…
Ôi Thăng-Long cách trở bấy nhiêu ngày!
Lòng dân Việt thuở nào khuây?
Thuở nào khuây được? Hỡi Thăng-Long!
Đã khép ba chiều nghẹn núi sông…
Thì mở một chiều riêng để tới;
Con đường xanh biếc ý rừng phong.

Ý giao duyên

Sông núi từ lâu bặt tiếng quyên
Đã nghe đồng vọng ý giao duyên
Con Người phải tự đòi cho được
Và nắm trong tay vẹn chủ quyền
Gió nối vần mây giục đấu tranh
Tâm tư lồng lộng kết nên thành
Thành ngăn sóng Đỏ, mây sừng sững
Nước Tổ về ngôi đẹp sử xanh
Thơ ứng điềm hoa nở Tự-Do
Hương bay nhạc ruổi ngát sông hồ
Ý dân hồn nước là đây nhỉ?
Vừa cảm thông vào một tiếng hô…
Kỷ nguyên đã hé nụ cười tươi
Trước mặt Ngươi và tổ quốc Ngươi
Quyền nước quyền dân quyền trọn vẹn
Phải về tay đó, hỡi con Người!

Gửi tặng

Mùa lạnh đã về kia; ai chiến sĩ
Áo nhung trao mỏng mảnh, ấm gì chăng?
Ngùn ngụt bãi sa trường lên tử khí
Đàn quạ đen bay rợp bóng cô Hằng,
Nắm xương vụn ướt đầm hơi giá rét
Vũng máu loang đọng thắm nỗi oan thù
Kẻ bị dấu nằm co bên xác chết
Rùng mình nghe gió lọt kiếp chinh phu
Tiếng vạc canh sâu, hồn ai gió thổi?
Rừng xanh xanh ải tối nhọc đi về!
Lửa đóm chòi cao, mặt ai trăng giõi?
Thoáng mơ hồ in bạc nét sương khuya
Đau đớn nhỉ, áo Nàng Bân chậm gửi
Trời quan san ảm đạm khói mờ mây!
Những tay ngọc! Sao còn chưa dệt cửi?
Đã lâu rồi trống trận nguyệt lung lay…

Ôi những kẻ mài gươm từng đã sắc!
Lưỡi gươm kia há sợ lưỡi dao hàn…
Sao vẫn thấy trôi về trong gió Bắc
Tự muôn đời rên rỉ tiếng than van?
Còn ai đó ngồi vui quanh lửa ấm
Chuyện thế gian thời cuộc nở thâu đêm?
Có giây phút cảm thông ngoài vạn dặm
Mơ ai về chia sẻ gối chăn êm?
Ta, hàn sĩ nửa đời luân lạc mãi,
Xót cho ai cùng lạnh giấc tha hương
Đây, nhàu lấm vạt áo xanh quằn quại,
Đây chinh bào, thôi cũng ướt đầm sương
Bông ấm áp, vải dày, ta chẳng có
Để dâng ai chung một hội một thuyền
Ta rút mối tơ lòng van với gió
Gửi giùm đi, tạm chút gọi là duyên.

Phó giang hồ

Nhất đán lâu đài hữu nhược vô
Hư tương thân thế phó giang hồ
Niên niên tùng cúc thanh sam thấp
Xứ xứ yên trần bạch cốt khô
Dục ẩm tôn tiền thôi tất xuất
Tương hành ngạn thượng khấp vi lô
Tiên-Châu thử biệt quan hoài thậm
Thái bán thi hồn dữ mộng cô

Nửa đêm trừ tịch

Bấy nay một mối tình cao quý
Tưởng đã chìm sâu cát bụi đời
Khoảnh khắc thiêu tàn duyên tục luỵ
Nửa đêm trừ tịch gió lên khơi.
Giai nhân danh sĩ mấy người
Bốn phương tâm sự một trời Cố đô.
Mười năm qua, đến bây giờ
Nhìn nhau thấy cả giấc mơ thuở nào.
Xuân về nhớ thuở ngát chiêm bao
Dòng nước trôi xuôi chợt nghẹn ngào
Lạc lõng vàng son màu lữ thứ
Cành mai gượng ánh mặt hoa đào.
Mười phần xuân có gầy hao
Tấm lòng xuân vẫn dạt dào như xưa.
Mấy phen biếc đó hồng đưa
Dẫu rằng xong, vẫn là chưa thoả nguyền.
Chung một nòi Thơ chín kiếp duyên
Mối tình nguyên thuỷ vẫn y nguyên
Trải vui trăng nước sầu mưa gió
Cùng lạc về đây bốn hướng thuyền.
Cảm thông giữa lúc hàn huyên
Ta nghe cặp mắt u huyền nao nao
Vũ Lăng nhớ chuyện suối Đào
Chia tay chẳng biết phương nào tìm quê.
Có nghĩa gì đâu một chữ “về”
Nếu không ngàn dặm ngược sơn khê
Nếu không ngược cả mười năm ấy
Về tận kinh đô của Ước Thề!
Mùa xuân quạt gởi thơ đề
Bảo giùm ta – chúa Xuân hề! – còn không?
Hỡi ơi, một phút mơ mòng
Đã tan rồi, mấy phương lòng sầu lên!

Khúc hát chào xuân

(Lời muôn hoa)
Gió sương rìu búa
Nay sắp thôi rồi
Bóng mùa đông gió rìu sương búa
Nay sắp như tiếng vang phai rồi
Tan tành mây xám lưng trời
Mai mốt lưng trời
Mây xám tơi bời
Vui mừng đi, chúng mình ơi!
Múa làm duyên, hát mà chơi!
Chúng mình ơi, ta cùng say múa
Trong ánh trăng cuối năm xanh mờ
Chúng mình say múa
Trong ánh trăng mờ
Lòng thơm phơi phới mong chờ
Mê man ngày Xuân, đắm yêu mùa Thơ
Xuân và Thơ, ta cùng mê đắm
Cao lời ca, cho lòng tươi thắm
Chân rún cho đều!
Tay uốn cho mềm!
Trăng gió êm đềm
Trong đêm…
Vang trời…
Tin mùa sang… khắp cùng nơi!
Hương mùa lên… Chúng mình ơi!

Hát giang sóng vỗ

Đất dẫu thù riêng chẳng đạp cùng
Thù chung há lẽ đội trời chung!
Giận phường tham bạo, em như chị;
Thoi dệt này phen đổi kiếm cung,
Ngọn cờ Nương-Tử Châu-Phong
Ngàn thu núi Tản sông Hồng còn bay,
Nghe vang ngọn cỏ lá cây
Tiếng ai thét gió ngàn Tây còn truyền.
Ầm ầm binh mã xuống Long-Biên
Thành quách thu về khói lửa yên,
Dâu bể hãy còn non nước ấy
Gương xưa vằng vặc nhớ trông lên.
Cùng nhau lại một lời nguyền:
Quốc thù rửa sạch Dân quyền nêu cao!
Hát-Giang sóng vỗ ào ào
Đêm đêm trăng lạnh như gào tiến quân.

Cảm đề

Hồ đã tan thây sóng Bạch-Đằng
Minh còn mất vía ải Chi-Lăng
Ấy gươm Trần-tướng truyền Lê-đế?
Hay chỉ hồn thiêng nước Việt chăng?

Comments are closed.