Bâng quơ mỗi ngày (kỳ 2)

Trần Tiến

…dừng bước nghĩ bâng quơ, rồi lại đi, lại đi

28-7-2018

11. Bạn hỏi không gian âm nhạc của tôi ư? Có lẽ nó là con đường bất tận của kẻ lang thang đi tìm giấc mơ chính mình. Có thể là những cánh đồng dài và những dòng sông rộng. Có thể chỉ là cái trần nhà loang lổ dấu bao mơ mộng. Là cái ngõ hẻm chật chội, bốc mùi của người nghèo khổ. Là bàn tay chơi đàn của nàng tiểu thư. Hay chỉ đơn giản là một đêm sóng vỗ. Ngôi nhà có tiếng guitar bập bùng, giọng hát khê nồng và mùi thuốc lá rẻ tiền của tôi. Là nơi tụ tập những cán bộ, công nhân nghèo thời bao cấp, những người lính già hoặc những thức giả cô đơn thường ghé qua. Ở đây lạc lõng những âm bản của một thời quá khứ, không có gì hấp dẫn ngoài sự thấu hiểu và sẻ chia. Những kẻ sống hời hợt không đến. Những kẻ muốn kiếm chác lại càng không. Cũng có vài ca sĩ có chút máu điên mới tìm đến nơi này. Có lẽ chúng ngửi thấy mùi rượu ủ lâu, chúng thoáng thấy đâu đó vẻ bí ẩn của một thời đã mất, những vỉa kim cương quí bỏ quên trong những ngọn núi lửa tưởng chừng đã nguội lạnh.

12. Nơi tôi ở, có các danh hoạ làm việc suốt ngày. Mặt trời vẽ mây. Mây thì vẽ biển. Và biển, đêm đêm lại phác thảo chân dung mặt trăng.

13. Một nét nhạc diệu kỳ, một áng thơ thần thái có thể đưa bạn đến những nơi bạn không thể tự đến. Bởi những món quà ấy là linh khí của trời.

14. Những người mình gặp trên đời chắc cũng đã đủ rồi. Gặp thêm ư, có thể mất hứng.
15. Sống không đưa ta đi xa hơn quê nhà.
16. Gặp một kẻ lạnh giá với mình cứ như vừa bị hắt đá vào mặt. Họ chẳng có lỗi gì. Chỉ tự nhiên buồn thôi.

17. Cô đơn kiêu hãnh như một ngọn cờ
Đẹp như đóa hoa nở đỉnh núi
hoang dại như đại bàng dọc ngang bão gió

dịu dàng như suối hát giữa rừng
Cô đơn đẹp lặng lẽ như kẻ sống một mình

giữa đám đông mà vẫn cô đơn.

18. Hạnh phúc là thứ áo khoác phải tự may, mới mong vừa khít và hợp gu. Không thể dùng chung. Có những ngày tưởng trốn vào rượu và đàn bà để thấy đáng sống như người đời rủ rê, thật sai lầm. Một buổi chiều tập đàn mới nhận ra. Với ta chỉ có văn và nhạc mới thực sự là đôi cánh giúp ta thoát khỏi vũng bùn bế tắc của bệnh tật – tuổi già và những cô đơn dai dẳng. Hạnh phúc là thứ áo phải tự may.

19. Trong một kẻ xấu xa đến mấy, vẫn luôn có bóng dáng một con người. Trong một kẻ lạnh lùng tàn ác đến mấy, vẫn luôn có một miền sâu thẳm để nhớ nhungvà nhoè lệ.

20. Chỉ có tình yêu mọi thứ mới trở nên chân thật. Còn lại đều là mây khói.

Comments are closed.