bảo tàng 1
đêm dông gió ngồi đọc lại Jivago
mấy mảnh gốm Lý Trần
bày trên tủ kính – trườn xuống
đòi đồng hiện.
chẳng biết để làm gì.
đòi lịch đại?
đòi một chú giải khả tín, sòng phẳng?
đâu là bản chất không gian, sống
và sống, đâu là bông hoa của
lò lửa thiêu đốt
cái giả hiệu đòi được che chở.
cố đọc gần Boris
như đêm tối đầy quyền uy văn chương
được thở, chút gì hơi thở Lara
chiếc váy phũ phàng gieo xuống
(cổ vật lạc thời liên bang xô viết).
tìm cách đọc rỗng
không thể, nếu như còn mù não
(chữ mềm
mà đầu cứng như đá).
cũng là mấy mảnh cổ vật đó
âm thầm chút nắng chiều,
khách vãng
không ai nghe được gì
không ai nghĩ ra được gì
lúc ông bảo vệ bảo tàng đóng cửa.
bảo tàng 2
đã đến hồi nói lời chia biệt.
vết rạng 3000 năm
là giấc mộng đất nung
trước khi ta chưa tượng hình.
nhiều bữa đứng chờ mi
như chờ người đưa đò trong chiêm bao
thời chưa biết trò gián cách.
ta đi tìm bản lai cư trú của mi
ăn và xử
đâu là lửa nung dũng mãnh
không biết rơi lệ cho thất bại của mình, mà đau đớn
vì chiến công tàn hại của kẻ khác.
từ huyệt mộ, leo
lên tủ kính
không thấy ai sám hối
theo vết rạn, dài
tới 3000.
1965
nhớ các bạn tôi ở cà phê đợi tam kỳ
không ngoảnh mặt ra phía quốc lộ
có thật là
ông già kỳ nhân đó.
trưa, nóng chảy đầu cầu tam kỳ
nước sôi, từng giọt một
nâu chậm và kiên nhẫn, từng
giọt
cô đặc tia nhìn chặt chẽ.
“hãy kiên trì!”
ông lão nheo nheo, điệu nghệ
cũng là một biến tấu khác
của nghệ thuật thời chiến.
nhiều năm sau
dưới trời xanh, dựng đứng
từng giọt cà phê
ánh sáng đó, còn lặng lẽ trong tôi.
đá
không ai gạn được mùi hương của đá.
(đam san)
một bức tranh bùi xuân phái, nói thầm
không gì là không có,
ở hà nội.
bút phái không nói
mà đá nói
trong dấu chân mây của đá trắng
trong ý nghĩ
trong bụi cuốn, trồi lên
một tợp chè thái khăn mỏ quạ
lênh khênh anh chàng hát rong
chiếc mũ dạ lật ngửa
kiêu! bên lề chó đái.
những sắc màu răn bảo
chẳng vẽ được bản lai đá rắn
thứ đá vốn không mưu cầu gì
dưới móng ngựa thồ
gõ theo quyền phép ánh sáng.
đó là LỜI
đòi được dự vào mùi hương của đá
đòi được tái sinh giữa
muôn trùng mây trắng.
ôkê salem
bằng cách nào mỗi ngày
mình dong qua thị trấn bông gòn
mây len vào cửa sổ, còn ngáy
những ngọc những định những kim,
trần dzạ lữ…
“thèm một ly đen quạ”
chưa hết giật mình chó tru, cổng khóa.
chưa tàn khói ruby dõi theo chị di cư
gánh hàn huyên ra chợ
dõi theo súng máy
áo rằn ri, giày đinh lộp cộp
thời hoàng kim thiếu ngủ.
tổ sư nắm xương tàn mấy anh
liên quân pháp – tây ban nha
nguyễn văn xuân giật mình, lỗ tai đầy lông
đùng đoàng súng hoả mai, khí tiết quảng.
thực dân à, rợn!
con mãng xà trườn qua
mấy ống xương âu trắng
già tám mươi mơ màng
mấy em bán bia cố thủ bên nại hiên.
ơ hay thằng GI cặp hông
em hở hông, đã quá
ôkê salem!
kim
tha theo một mớ núi đồi thượng đức
lõm bõm túi chữ hán nôm.
xuống đà nẵng
ra huế vào sài gòn
hà…
cha chả xì dầu rau muống luộc!
thế giới nổ loạn xì ngầu, vuốt râu ông đỗ
tìm câu chữ nát trán
chỉ thấy mình trên bến giang châu
chìm đuối, mép bọt bia
hả!
làm khó chi câu chữ.
ĐHG