Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

cụt lưỡi

 

bản thảo không cần chỉnh sửa

sau lần hiệu đính uốn nắn thứ mười bảy

sau nhiều phen giản lược chém to kho mặn  ̶ ̶ ̶ 

sản phẩm cuối cùng là bã

chỉ cần xé nhỏ

(gọi là chia xẻ)

rồi hả hê quăng vào sọt rác

(không màng chia sẻ)

bạn lắc đầu cười

 ̶ ̶ ̶  tội nghiệp thằng bé tới cử lên cơn

 

trong môi trường liên tục trái gió trở trời

con thằn lằn cụt lưỡi sống đời

câm nín ngụp lặn xuyên suốt đêm ngày chẳng hề cất tiếng

ngẫm cho cùng: cụt lưỡi là kỷ năng thích nghi để tồn tại

đắm chìm trong rác rưởi

chịu đựng chấn thương mãn tính

(và đôi khi cấp tính)

hôm nay và nhiều ngày sau nữa

khi bóng tối nhật thực trùm khắp

đến bao giờ được nói thật?

đến bao giờ còn thấy mặt mình trong gương?  

 Gan là cái mồng gà (1944) - Arshile_Gorky (1904 -1948)

Gan là cái mồng gà (1944) – Arshile_Gorky (1904 -1948)


họ hết rượu rồi

 

cạn chai cạn ly

ký ức hoang dã nghiêng ngả

dao động theo từng nhịp kèn

đêm của jazz hay jazz về đêm?

cơn đau oằn oại khóc nức nở

cứ ném vào tôi

cứ quăng cho tôi

năm tháng rách te tua

chuyện bây giờ mới kể

chuyện bao giờ mới kể

chuyện nghìn lẻ một đêm đương đại

 ̶ ̶ ̶  họ hết rượu rồi

hết / hết tiệt / dứt khoát hết / bàng hoàng hết / não nề hết

những đôi mắt lừ đừ

những cặp mắt trắng dã

đêm sắp tàn về sáng

ai nhắc một đoạn trong thánh kinh

nước hóa thành rượu

tôi mơ màng nếm thời gian

đầu lưỡi mơn trớn ngày qua đắng ngọt

dè sẻn từng hơi thở

bất cần định vị

nhắm mắt bước như chạy như trốn vào cõi mông lung.

 

mạch ngầm

 

nàng gục gặc đồng ý 

 ̶ ̶ ̶  hạnh phúc trong mạch ngầm

đây phác thảo bài thơ đầu tháng

hãnh diện đề tặng con thằn lằn cụt lưỡi

con thằn lằn không cãi lại không chửi tục

 

bản nháp thứ hai mươi ba

đã mười lần sau con số vận đen

không còn tươi rói

mà chỉ còn rác rưởi và phân gà

mạch ngầm hạnh phúc ngay dưới đây

chỗ này chỗ này ngay dưới đế giày

cẩn thận dễ vỡ

 

buổi sáng hắn nhai nhoàm nhm trái cây hữu cơ

(trái cây chảy máu / thực vật cũng đau)

và lảm nhảm đọc bản nháp sau cùng

(sau cùng cuối cùng tận cùng / như cùng đường mạt lộ)

đủ sức ru ngủ con thằn lằn

phút chốc ngã ngửa từ trần nhà

xuýt xuýt xoa xoa lê lê lết lết qua ngạch cửa

 

không chút nghi ngờ

 ̶ ̶ ̶  hạnh phúc trong mạch ngầm

rõ ràng như ban ngày

ooh la la

khiếp!

 

Q.T.Tr.C

Comments are closed.