Thơ Nguyễn Thị Khánh Minh

Khánh Minh

VÔ NGHĨA

Nói gì

Nói bậy

Nhìn gì

Nhìn sai

Nghe gì
Nghe tạp
Hứa gì
Hứa hão
Nói gì
Nói láo
Nhìn gì
Nhìn gian
Nghe gì
Nghe xuôi

Hứa gì
Hứa cuội
Nói gì
Nói thầm
Nhìn gì
Nhìn xa
Nghe gì

Nghe gần

Hứa gì

Hứa. Hứa

Nói gì

Nói thật
Nhìn gì
Nhìn thẳng
Nghe gì
Nghe đúng
Hứa gì
Hứa chắc

Chắc ăn
Không nói
Không nhìn
Không nghe
Như ba con khỉ gỗ

Che mắt bịt tai dấu mồm

Đứng hoài trên kệ sách

2016

ĐÊM TÀN

Đêm vừa rụng xuống thềm đen
Bước ngang vướng phải nỗi quen, một mình
Ma trơi nhóm lửa đỏ xanh
Lân la một cõi gập ghềnh mộng du
Đêm vừa gọi huyệt âm u
Mở ra hai mắt thiên thu cõi nào
Mất tôi. Bóng lạ đâm vào
Dựng trăm sợi nhỏ âm gào gió đêm
Đêm vừa tắt hết nhớ quên
Phù sinh chiếc lá bên thềm rớt vai
Nhớ nhau. Kia nắng một vài
Tìm nhau. Tiếng hót ở ngoài bình minh
6.2017

CHỮ S CONG CONG

Sáng lóa lên chữ đêm

Sắc nhọn đi chữ mềm

Vía ma quỷ. Ám cong hoài chữ S

Bướu tôi đòi chĩu mãi lưng cong

Cháy lên hạt chữ

Ngọn gió rồng xua bóng tà ma

Chảy đi hạt chữ

Mặn cho bằng hạt máu

Tan cùng nỗi đau

Mọc cánh đi chữ tù

Mở mắt đi chữ mù

Ải Bắc vọng phu

Mũi Cà Mau cắm sào mòn đợi

Chiều đã chiều rồi

Mẹ về chợ

Quang gánh S cong

Đầu đuôi. Cắm cúi

Chữ S nằm dài

Dòng sông khốn khó

Đầu đuôi ngóng ngược ngóng xuôi

Chữ S đau

Ai bẻ mà cong

Chữ S ngã

Vặn mình hoài không thay được lốt

Mẹ nằm chiếu lạnh

Nghe đàn con chơi đùa ngoài ngõ

Rồng rồng rắn rắn

Chữ S cong cong

… Những xương cùng xẩu

… Những máu cùng me

… Một khúc đuôi… dõi xa khơi

… Tha hồ mà đuổi

Mẹ nằm ngủ gió tre rào

Mơ mơ S cong báo mộng

Một chốn dung thân

Câu thơ chiếc võng

Duy ngã Đại Việt chi quốc*

Mẹ nằm thức mơ gió biển

S cong ác mộng

… Sơn hà cương vực đã chia*

Mà non không thể lên, biển chẳng mở về

Trăm trứng kia thà rằng đừng nở

Xâm mình muôn hình muôn sắc mà đi

Cho giống con cá dưới nước

Cho giống con chim trên trời

Cho giống con ma trên đất

Cho giống cái chi không phải con người

S cong đêm

Mẹ nằm lạnh thềm trăng úp mặt

Ôi! … Tiệt nhiên địa phận tại thiên thư**…

4.2014

*Bình Ngô Đại Cáo, một thiên cổ hùng văn, Nguyễn Trãi viết vào năm 1427, được xem là Bản Tuyên Ngôn Độc Lập thứ hai của nước ta: Duy ngã Đại Việt chi quốc. Thực vi văn hiến chi bang. Sơn xuyên chi phong vực ký thù…, Trần Trọng Kim dịch: Như nước Việt từ trước. Vốn xưng văn-hiến đã lâu. Sơn-hà cương-vực đã chia… (Wikipedia)

**Nam quốc Sơn Hà, bài thơ được cho là Bản Tuyên Ngôn Độc Lập đầu tiên của nước ta, Lê Hoàn đã dùng bài thơ này trong cuộc chiến với quân Tống năm 981, sau đó cũng được Lý Thường Kiệt dùng trong cuộc chiến chống quân Tống năm 1077, với mục đích uy hiếp tinh thần giặc cùng kích thích hào khí quân sĩ.

(trích từ tập thơ Đêm, chưa xuất bản)

TRÊN TẤT CẢ NHỮNG XÓA ĐI

Tình yêu

Rao giảng nhịp trái tim

Trên bệ thánh hoan lạc

Hồng hào trái đất tái sinh

Bằng hạt máu rung cảm nhịp sống, chúng ta sẽ tái sinh với tất cả di truyền của tình yêu chúng ta đang có hôm nay. Với thời gian, chỉ tình yêu hiện hữu. Chỉ Tình Yêu khiến chúng ta có mặt.

Tình yêu

Canh giữ cảm xúc tinh khiết

Phép mầu kỳ diệu của lương thiện

Phục sinh lời ban sơ

Ủ tất cả tứ thơ trên thế gian này thành hạt mầm để gầy lại niềm mơ mộng trong thế giới ngày mai. Hạt mầm ấy là điều thiện duy nhất con người để lại. Hạt mầm Thơ, di sản mộng mơ lãng mạn nuôi vòng tay nhân gian nồng ấm tình thân.

Trên tất cả bị xóa đi, tôi vẫn tin một cách mãnh liệt
Cảm xúc Thơ là hạt nhân kỳ diệu để khai sinh Cõi Đẹp
Chỉ cảm xúc Thơ đối thoại được với hư vô

Sống lại từng phút giây diễm lệ. Con Người

7.2017

NHỮNG CHIẾC LÁ REO CHUÔNG

Tóc chiêm bao còn bay mùa đông. Đêm thức giấc tiếng gió về tung cửa. Khuya cuối đường bóng lá chập chờn đi. Nhỏ và nhẹ hạt nước mắt gõ vào tim đau lắm. Động rất mỏng sương đêm hoa vừa bặt tiếng. Mùi hương đi tìm sắc trắng nghe mơ hồ một giấc mơ tan…

Cây ơi gió ơi người ơi… đường mùa đông một thời nằm lạnh. Viên sỏi vỡ âm u vệ cỏ dấu bước chân rụng xuống đôi lần. Sợ reo khô những hồn lá mỏng. Sợ phai đi những nốt thời gian người nhạc sĩ lại so dây năm tháng…

Những ngón tay buông mềm trong gió. Mưa đầu mùa gieo cuối phố hoàng lan gọi như thầm em ơi sợi tóc nhỏ*. Là nhịp tim trao gửi rất riêng đêm cuối cùng mùa đông hiền hậu. Bầu trời lại nói cùng lấp lánh ánh hồ khuya xôn xao tinh tú khóc. Những niềm vui hớn hở xin nghe…

Nghe. Những mái nhà bé con mọc cánh từng đàn bay trong giấc mộng. Những cánh chim bỏ lại khung tranh trong vườn cũ. Người hoạ sĩ nằm mơ đêm xanh chuông nhà thờ đong đưa mắt phố**. Cọng rơm vàng đoá môi dấu nụ cười khoảnh khắc. Chờ nhau.

Réo rắt bốn mùa trong tay người nhạc sĩ phố âm thanh bay bổng hội hè phố phổ hoa gọi đàn ong bướm. Màu sắc hân hoan đường cọ mới du dương cùng muôn điệu âm thanh. Đón nhân gian ngợp xanh mắt ngó lồng lộng trời một hé mở con ngươi. Nghe diễm lệ trần gian đến thế…

Hơi thở mạch vươn lên từ đất cho cội mầm biết phút sinh sôi. Lòng cây hoang vu hội về đông đúc lá reo chuông thánh thót nhựa non. Ấm áp trỗi theo nghìn tia nắng. Mở biết mấy những ánh nhìn tin cậy rằng mùa xuân có một điểm sum vầy nơi dấu chấm cuối cùng của câu thơ tiễn biệt. Em ơi…

… Em ơi. Vài bước nữa thôi mặt trời sẽ ôm đàn đi tới. Nhẩy nhót trên ngày âm reo rất lạ đem về từ núi xanh. Xa. Gọi mới mẻ tình yêu xưa tháng năm dài mất dấu. Ôm vào tay phút gặp gỡ thời gian em sẽ thấy bước chân mình gần lắm lá reo chuông môi và mắt tìm nhau.

Đọng trong hoa lấp láy vết son thơm mướt sao đêm. Ánh mắt xanh liếc dài cỏ mượt. Màu trắng đã về khua những đoá hoa vườn. Đàn kèn ngóc đầu bung loa hoa. Tim vẫn giữ một điều rất nôn nao, thôi đừng dấu nữa. Nói như nắng reo, nhỏ nhỏ rồi vỡ oà trong tán lá… có một mùa trong ánh sáng diệu kỳ*** … Nhẹ kẻo vỡ lưu ly trời đất…

*Nhớ Thạch Lam

**Nhớ đêm xanh và nóc nhà thờ trong tranh Đinh Cường

***thơ Olga Bergholz (Bằng Việt dịch)

(trích từ tập Tản Văn Thi, chưa xuất bản)

N.T.K.M.

Comments are closed.