Một bài thơ của Văn Cao in trên tuần báo “Văn”

Đầu tháng 5/1957, khi báo VĂN của Hội Nhà văn Việt Nam bắt đầu ra mắt, nhà thơ, nhạc sĩ VĂN CAO là một trong những cộng tác viên khá tích cực.

Năm đó ông công bố bài tiểu luận “Một vài ý nghĩ về thơ” trên Tạp chí Văn Nghệ của Hội Liên hiệp Văn học Nghệ thuật Việt Nam (s.3, tháng 8/1957) nên đã có mặt và phát biểu tại nhiều buổi thảo luận về thơ của Câu lạc bộ Hội Nhà văn.

Ông cũng gửi một số sáng tác thơ cho tòa soạn VĂN và có hai bài được đăng trong năm 1957: bài “Gửi mẹ”, (Văn, s. 7), và “Những nét mặt” (Văn, s. 33).

Gần đây nhân xem lại tập thơ LÁ (Nxb. Tác phẩm mới, 1988) và tập TÁC PHẨM THƠ (Nxb. Hội nhà văn, 2013), – hai ấn phẩm sách thơ duy nhất của Văn Cao tính đến nay –, tôi thấy có bài “Gửi mẹ”, nhưng không thấy có bài “Những nét mặt”.

Vì vậy xin chép đưa đăng lại, cung cấp tới bạn đọc, bạn văn.

LẠI NGUYÊN ÂN

——————————————————————-

 

NHỮNG NÉT MẶT

 

Giọt nước lòng khe đá

Xuống bàn tay

Mười năm rồi thịt da còn nhớ

Những nét mặt thoáng qua

Cả người tôi cả lòng tôi đều nhớ

 

Những mặt gặp đầu tiên trong những làng xơ xác

Những nét gì như sau một tiếng kêu

Những nét gì như đang rạn vỡ

Như không có tiếng như rỗng không

Như vực tối

Những mặt người trong mỏ sâu đang sập

Mà gặp nhau tôi thành kẻ bị thương

 

Những người đi buổi ấy

Bây giờ còn lại bao nhiêu

 

Nhớ những mặt gặp trên đường rải rác

Nhớ một mầu da bên con suối bạc

Một khe nắng lọt vào lán trong rừng

Một sắc hồng sắp phai trên má

Một vết răng khao khát trên môi

 

Nhớ chiều lóng lánh lên vàng bến

Nhớ ngọn đèn che giữa quán nửa đêm

Nhó vầng trăng dừng lại ngập ngừng

 

Những thoáng nhìn nhau

Nửa đường nửa tiếc

Mùi đất quê hương còn bay theo

Những người đi buổi ấy

Bây giờ còn lại bao nhiêu

 

Những nét mặt gặp trong đêm tối

Những ánh đuốc in nửa má nghiêng nghiêng

Những cặp mắt nhìn lặng lẽ

Những bàn tay che nửa mặt im lìm

Những nụ cười dấu trong tà áo

Những khuôn mặt soi lòng giếng sửa khăn

Những chiếc nón che nửa vành cổ trắng

Tôi gặp ở đâu lúc nào không nhớ

Mà sao còn nhớ cả

Giọt nước lòng khe đá

Xuống bàn tay

 

Những người đi buổi ấy

Còn lại bao nhiêu suy nghĩ những gì

 

9-9-1957

VĂN CAO

 

Nguồn:

Tuần báo VĂN, Hà Nội, s. 33 (20.12.1957), tr. 5.

clip_image002

clip_image004

Comments are closed.