(Thơ ngắn – Những khúc cho mùa hè – Gửi N như người bạn)
Hãy đến đây đi nào
Chỗ những ngày nắng cuộn dâng lên
Những hiên- những con đường hoang hoải
Cơn điên của lá quấn gió
Đêm dợn lam ánh nước dợn lam
Những bầu trời công viên tím thẫm vào cao đêm
Khép bức màn đêm kết vở kịch đêm
Cỏ đã thét lời xanh biếc
Những cành chim sâu nở những chân trời
Ai đã viết tràn ngập lên những quả đồi
Chuyện mình những ngày xa lơ lắc
Ai đã hát uốn lượn theo núi
Những câu hát không đầu không cuối
Ai đã bảo với ai là: “thôi em về đi”
Để quay tìm vụng về một cô gái rõ ràng là “xấu xí” !
Ồ sao lạ thế! Ai muốn mỉm cười bông lơn thật là dễ mà khó lắm đấy nhé
Rồi có thể đã bỏ đi
Ở một góc phố ngày cũ xa bao năm rồi của tôi
Những sao buồn không tới
Cũng không hiểu nổi chuyện gì không thể nói
Chuyện của nước bây giờ… biển cả… những giọt hiền cư… những gợn sóng…
Những chiếc lá thả đi
Những con ốc buồn lâu đã ngủ
Với hải âu…
Ai đã tìm dây diều cho lũ trẻ
Đuổi theo nhau – ẩn sau những con còng vó đỏ?
Những cây điệp đến mùa đâu phải đợi nhau
Chúng đến dệt muôn tấm thảm vàng như những thảm len
Trải lối chân nắng đứng điên khùng những ngày nung mình trong phố
Những ngày còn thiếu bóng cô dâu
Chẳng thể đếm rụng rơi
Từng nỗi niềm chưa cũ
Những tập thơ nào đã in xa nằm lăn lóc trong đời
Tôi viết cho một người – người ấy đã ra đi
Chẳng có ai – nhưng chính người ấy viết – sẽ cầm đọc lại thôi
Giữa thời gian khó liên miên khủng hoảng này
Các cặp đôi đáng thương luôn cãi nhau
Họ không hay biết gì những chuyện hậu ly dị
Vì những cặp đôi này quá xem thường
Sẽ không bao giờ họ dám cầm tôi lên và đọc một bài thơ
Trong toàn bộ những tập thơ nào đã in xa nằm lăn lóc trong đời
Tôi để lại một mối tình sau cuối