Thơ Maya Angelou

Thân Trọng Sơn chuyển ngữ

 

Nhà thơ da đen Hoa Kỳ (1928 – 2014)

Gọi là nhà thơ, thật ra là chỉ nhắc đến một khuôn mặt của nhân vật kiệt xuất, ngôi sao sáng nhiều mặt vừa qua đời ngày 28/5/2014 này. Bà là nhà thơ, nhà văn, nhà báo, người viết tiểu sử, sử gia, giáo sư, nhà biên kịch, nhà làm phim, vũ công, ca sĩ, diễn viên, nhà hoạt động cho dân quyền, chống nạn phân biệt chủng tộc.

Ngắn gọn và đầy đủ, hãy gọi bà là “Người phụ nữ phi thường”, như nhan đề của một bài thơ của chính bà, xin giới thiệu (với vài bài khác) sau đây:

 

 

Người phụ nữ phi thường

 

Phụ nữ đẹp hay thắc mắc đâu là bí mật của tôi

Tôi không xinh cũng chẳng hợp với vóc dáng của người mẫu

Nhưng khi tôi bắt đầu nói cho họ biết

Họ đều nghĩ là tôi nói dối.

 

Tôi nói,

Bí mật là ở chỗ tầm với của vòng tay

Khoảng rộng của vòng hông

Bước sải của đôi chân

Nét quyến rũ của môi cong

Một cách phi thường

Tôi là phụ nữ

Người phụ nữ phi thường

Chính là tôi.

 

Tôi bước chân vào phòng

Bình tĩnh, thản nhiên

Và đến gần người đàn ông

Mấy chàng trai đều đứng lên

Hay đồng loạt quỳ gối

Rồi vây quanh lấy tôi

Như bầy ong thấy mật.

Tôi nói

Bí mật ở chỗ nồng cháy của đôi mắt

Sáng bóng của hàm răng

Đong đưa của vòng eo

Rộn rã của đôi chân

Một cách phi thường

Tôi là phụ nữ

Người phụ nữ phi thường

Chính là tôi.

 

Ngay cánh đàn ông cũng thường tự hỏi

Họ nhìn thấy gì ở nơi tôi

Họ bõ công tìm kiếm

Nhưng chẳng thể nào khám phá được

Vẻ bí ẩn bên trong của tôi

Ngay cả khi tôi chỉ cho họ

Họ nhận là vẫn chẳng thấy gì.

Tôi nói,

Bí mật của tôi, đó là tấm lưng thon,

Là nụ cười rực nắng,

Là ngực tròn mê đắm,

Là dáng vẻ yêu kiều.

Một cách phi thường

Tôi là phụ nữ

Người phụ nữ phi thường

Chính là tôi.

 

Bây giờ bạn đã hiểu

Vì sao tôi không phải cúi đầu

Tôi không reo hò hay nhảy bổ

Hoặc phải cố nói thật to

Khi bạn nhìn thấy tôi đi qua

Tôi phải làm sao cho bạn thấy tự hào

Tôi nói

Bí mật là ở chỗ đôi gót chân lách cách

Mái tóc uốn lượn cong

Ở trong lòng bàn tay

Sự quan tâm cần thiết

Bởi vì, một cách phi thường

Tôi là phụ nữ

Người phụ nữ phi thường

Chính là tôi.

 

 

Công việc của phụ nữ

 

Tôi có con cái phải chăm

Áo quần phải vá

Sàn nhà phải lau

Thực phẩm phải sắm

Rồi con gà phải rán

Đứa bé phải lau khô

Khách khứa phải đãi ăn

Khu vườn phải làm cỏ

Áo xống phải ủi thẳng.

 

Tôi phải mặc đồ cho lũ nhỏ

Phải mở nắp chiếc hộp con

Phải làm sạch thoáng căn nhà

Rồi phải chăm lo người bệnh.

Phải tháo gỡ cuộn vải bông.

 

Hỡi ánh nắng, hãy chiếu sáng tôi

Hỡi cơn mưa, hãy đổ lên người tôi

Hỡi giọt sương, hãy rơi thật khẽ

Và làm mát lại vầng trán tôi. 

 

Hỡi bão tố, hãy thổi tung tôi từ chốn này

Với sức gió dữ dằn mãnh liệt nhất

Cho tôi bay bổng trên bầu trời

Đến khi lại được nghỉ ngơi.

 

Hỡi những bông tuyết, hãy rơi thật nhẹ

Phủ lên tôi khắp cả châu thân

Những chiếc hôn lạnh lẽo giá băng

Để đêm nay tôi thoả lòng yên nghỉ.

 

Nắng, mưa, và vòm trời xanh,

Núi, biển, lá cây và đá,

Ánh sao và vầng trăng rực rỡ,

Chỉ các người tôi mới gọi là của riêng mình.

 

 

Khi anh đến

 

Khi anh tự ý đến với em,

Anh vẫy mời

Em đến cõi xa xưa

Nơi kỷ niệm chôn giấu

Trao tặng em, như tặng trẻ con, căn gác thượng,

Góp nhặt sơ sài những tháng ngày qua,

Bộn bề những nụ hôn vụng trộm

Bừa bãi những cuộc tình vay mượn

Đầy dẫy những ngôn từ bí ẩn.

 

Em bật khóc.

 

 

Chạm cánh thiên thần

 

Chúng ta, thôi không quen dũng cảm,

Đoạn lìa hẳn mê say,

Sống cuộn mình trong cái vỏ đơn côi,

Cho đến khi tình yêu rời ngôi bảo tháp

Hiện ra trước mắt.

Giải thoát ta đưa về cuộc sống.

 

Tình yêu đến

Chở theo bao hạnh phúc ngất ngây

Hoài niệm hoan lạc cũ

Hồi ức đau thương xưa

Tuy nhiên nếu ta bạo dạn

Tình yêu tháo gỡ xiềng xích hãi sợ

Từng trói buộc hồn ta.

 

Ta dứt được thói e dè

Trong niềm phấn khích của hào quang tình ái

Ta mạnh dạn không còn sợ hãi

Và bất chợt ta sẽ nhận ra

Rằng tình yêu trang trải hết cho ta

Bây giờ và mãi mãi.

Chỉ có tình yêu

Mới ban cho ta tự do.

 

 

Thời gian qua đi

 

Da người tựa bình minh

Da tôi như mùi xạ

 

Một bên khắc hoạ sự khởi đầu

Của một kết thúc nào đó

 

Bên kia, sự kết thúc của

Một sự khởi đầu rõ ràng.

 

 

Đàn ông

 

Thời còn trẻ, tôi thường hay

Quan sát từ phía sau màn cửa

Những người đàn ông xuôi ngược trên đường. Những gã say, những lão già.

Những người trẻ thì hăng như mù tạt.

Tôi nhìn họ. Đàn ông lúc nào cũng

Đi tới nơi nào đấy.

Họ biết tôi đứng đây. Mười lăm

tuổi và khát khao họ.

Dưới khung cửa sổ tôi đứng, có thể họ dừng lại

Đôi vai nhô cao lên

Như vú một cô gái

Vạt sau áo khoác phủ lấy

Cặp mông.

Ôi những người đàn ông.

 

Một hôm họ giữ bạn trong

lòng bàn tay, dịu dàng, như thể bạn

là quả trứng tươi cuối cùng trên thế giới. Sau đó

Họ siết chặt. Một chút thôi. Lần

siết đầu tiên còn dễ chịu. Một cái ôm vội vàng.

Mềm mại trong sự không thể chống cự của bạn. Thêm

Một chút nữa. Đau đớn bắt đầu. Vặn xoắn

Một nụ cười trượt quanh nỗi sợ. Khi

Không khí biến mất,

Tâm trí bạn bật ra, nổ bùng dữ dội, ngắn ngủi,

Như đầu que diêm trong bếp. Vỡ tan.

Đó là nước ép của bạn

Chảy xuống đôi chân họ. Làm ố giày họ mang.

Khi trái đất tự điều chỉnh lần nữa,

Và mùi vị cố trở lại đầu lưỡi,

Thân thể bạn đóng sầm lại. Mãi mãi.

Không chiếc chìa khoá nào tồn tại.

 

Khi chiếc cửa sổ phủ đầy lên

Tâm trí bạn. Nơi đó, phía bên kia

Sự lay động của màn cửa, những người đàn ông bước đi

Biết chút gì

Đi đâu đó

Nhưng lần này, tôi chỉ đơn giản

Đứng và nhìn.

 

Có lẽ.

 

 

Tôi biết vì sao chim trong lồng hót

 

Con chim tự do bay nhảy

Trên lưng gió

Thả trôi xuôi

Đến tận cuối giòng

Và nhúng đôi cánh

Trong ánh nắng vàng óng

Và kiêu hãnh đòi lấy không trung.

 

Nhưng có con chim đứng oai phong

Trong chiếc lồng chật hẹp

Chẳng mấy khi nhìn thấy được

Qua chấn song giận dữ

Đôi cánh bị cắt cụt

Đôi chân bị trói buộc

Nên chim hắng giọng cất tiếng hót.

 

Con chim trong lồng hót

Với âm rung hãi khiếp

Về những điều chưa biết

Nhưng vẫn mãi ước ao

Âm thanh được vang ra

Đến ngọn đồi nẻo xa

Bởi chim nhốt trong lồng

Cất tiếng hót tự do.

 

Con chim tự do nghĩ đến làn gió khác

Gió mát lành qua hàng cây thở than

Chú sâu béo tròn trên bãi cỏ bình minh

Chim gọi trời xanh là của riêng mình.

 

Đứng trên nấm mồ của những giấc mơ

Bóng chim lồng thất thanh cơn ác mộng

Cánh bị cắt và đôi chân bị cột

Chim hắng giọng cất lên tiếng hót.

 

Con chim trong lồng hót

Với âm rung hãi khiếp

Về những điều chưa biết

Nhưng vẫn mãi ước ao

Âm thanh được vang ra

Đến ngọn đồi nẻo xa

Bởi chim nhốt trong lồng

Cất tiếng hót tự do.

 

 

Tôi vẫn đứng dậy

 

Bạn có thể hạ thấp tôi trong lịch sử

Bằng lời dối trá cay độc quanh co

Bạn có thể dìm tôi xuống chốn bẩn dơ

Nhưng, như hạt bụi, tôi vẫn đứng dậy.

 

Phải chăng tôi tươi tắn khiến bạn căm tức?

Và cớ sao bạn phiền muộn u sầu?

Vì chân tôi bước như thể giếng dầu

Được bơm vào căn phòng tôi tiếp khách?

 

Như chốn cung trăng, như những mặt trời

Như dòng thuỷ triều chẳng hề thay đổi

Như nguồn hy vọng vẫn mãi tuôn trào

Tôi vẫn đứng dậy, vẫn ngẩng cao đầu.

 

Chả lẽ bạn lại muốn tôi suy sụp

Đầu cúi gầm, mắt nhìn xuống đất?

Đôi vai gập, như sa nước mắt

Ủ rũ yếu hèn qua tiếng khóc than?

 

Tôi kiêu kỳ khiến bạn bị xúc phạm?

Lẽ nào bạn thấy nặng nề tổn thương

Chỉ vì tôi cười vui như cả mỏ vàng

Đào ngay trong sân nhà mà có được?

 

Bạn có thể bắn tôi bằng câu chữ

Bạn có thể cắt tôi bằng mắt nhìn

Bạn có thể giết tôi bằng oán ghét căm hờn

Nhưng, như khí trời, tôi vẫn sẽ đứng dậy

 

Vì tôi quyến rũ nên bạn buồn bực?

Khiến bạn cho là chuyện bất thường

Khi tôi nhảy múa như từng có kim cương

Ngay ở chỗ hai đùi tôi gặp gỡ.

 

Từ chốn tồi tàn của tủi hờn lịch sử

Tôi đứng dậy

Từ nơi nguồn cội của tang thương quá khứ

Tôi đứng dậy

Tôi là đại dương đen, cuồn cuộn mênh mông

Tuôn trào, vỡ căng theo ngọn thuỷ triều dâng

Bỏ lại phía sau những đêm dài khiếp sợ

Tôi đứng dậy

Trong ánh bình minh rạng ngời trong vắt

Tôi đứng dậy

Mang theo tặng phẩm của bao nhiêu thế hệ

Tôi đứng dậy

Tôi là ước mơ, là khát vọng của kiếp người nô lệ

Tôi đứng dậy

Tôi đứng dậy

Tôi đứng dậy.

 

Tác giả gửi Văn Việt.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Comments are closed.