|
năm tôi mười tám
(về một người nơi xa)
đêm ấy tôi về muộn
thèm hơi thuốc capstan
kênh đèn vàng sương xuống
trán run rẩy nếp nhăn
quán tù mù ghế thấp
cháo khuya chén rụt rè
chó ốm nằm thao thức
buồn mười tám sắt se
tóc gió đường ngôi lệch
bóng tịch mịch mưa giăng
tiếng hát mùa nắng chết
tuổi trẻ cháy căm căm
bỗng nhớ về xa lắm
nghe giọng nói tưởng gần
hương áo lòng tay nắm
hơi ấm mỗi nhớ mong
(08.2020)
|
miền giới hạn của chữ
chỗ trọ anh vỏn vẹn manh chiếu cũ
rách thêm một miếng sau mỗi lần giao hoan
với cơn dông chữ
gõ cửa bất ngờ
giữa tịch mịch đêm.
anh nằm đếm tiếng tắc kè thở than
cùng bóng tối
hừng hực sáo ngữ
trong nghĩa trang những giáo điều
và kích dục bằng biểu cảm
của loài cú hoang trừng mắt
rình rập mỗi chữ – mỗi dòng – mỗi chương
mỗi tiểu sử – mỗi dấu gạch xoá
và ghi chú.
anh co ro lẩn tránh
lũ gián chực chờ gặm nhấm miền giới hạn
của lằn vôi rắc quanh manh chiếu
khử trùng những trang bản thảo
bầm dập máu sau những lằn roi trầm cảm
ngôn ngữ rụng tả tơi.
đêm rớt xuống
hai lõm mắt anh âm u
những hoang tưởng lập loè thú tính
mải miết truy lùng những thợ săn chân lý
trong rừng rậm văn chương phún nọc độc
rắn không ngớt rao giảng lời thánh kinh
sáng thế ký.
anh thản nhiên
miệt mài bón quén cảnh giới chữ
ngoảnh nhìn lại
một trăm năm đã trôi qua
còn đỏ hỏn những lằn roi hành xác
trên lưng địa cầu.
ngày tôi trở lại
thắp nhang cho mộ phần anh
quyển sách vẫn nằm đó
chưa chép xong đoạn cuối.
(06.2020)
|
chưa lần nào tôi tới new york
1.
chưa lần nào tôi tới new york
để thấy ngọn đuốc trên tay tượng nữ thần tự do
đã tắt ngúm từ bao giờ
dòng hudson sương giăng
phủ mờ những khu phố chết
trong tan hoang dịch nghiệp
dấy mầm xung khắc những màu da
và cuồng nộ chủng tộc
2.
chưa lần nào tôi tới new york
trước và sau lần twin towers
bỗng chốc trở thành tro than
trong bụi mù không tặc
lửa isis rực lên đốt cháy
những thân người tuyệt vọng
thả rơi từ tầng thứ bốn mươi hai
3.
new york!
tôi vẫn tìm một nơi nương náu
đợi phút giây tôi rực rỡ buông
dang tay một lần lao xuống vực
ó đêm chuốt nhọn móng đã cùn
4.
chưa lần nào tôi tới new york
để nghe live concert trong central park
simon and garfunkel song ca lần cuối
giai điệu bridge over troubled water
đưa tiễn một dòng sông
khô quánh từ lâu dưới những nhịp cầu sắt
vắt ngang manhattan
rung chuyển rầm rập không ngơi nghỉ
những chuyến xe điện cũ kỹ
chen chúc ngột ngạt hơi người
đăm đăm những tia mắt
vô cảm da trắng
lạnh lùng da đen
xa vắng da vàng
đắp lên những khuôn mặt xốc xếch
chiếc mặt nạ khẩu trang
5.
new york!
sấm sét thét gào dông bão chữ
ghi xuống lần này những trăm năm
thầm thì mưa khóc trời nữu ước
chuyện vãn oan hồn đã biệt tăm
6.
chưa lần nào tôi tới new york
để ghé ngang fifth avenue
ngắm nhìn những ô kính tiffany
suốt đời ám ảnh một audrey hepburn và kính đen golightly
trên tay ly cà phê to go
và chiếc bánh sừng trâu
réo rắt đâu đây tiếng đàn tây ban cầm
một moon river kiệt quệ hai lá phổi
nhiễm covid mười chín
ôi! di sản truman capote
7.
new york!
đêm thắp bóng tôi bên kè đá
ngắm dòng sông trôi trở ngược nguồn
tóc gió cồn cào ngôn ngữ lạ
thác đổ rền vang những hồi chuông
8.
chưa lần nào tôi tới new york
thành phố đã bao lần liza minnelli
tưng bừng ngợi ca
"I want to wake up in a city
that never sleeps" (*)
đã không còn điệu kèn jazz rã rượi da đen
những hộp đêm đèn mờ
sực nức nước hoa và mồ hôi người
những gay bar ngực trần động cỡn
mùa christopher street day
và những rạp hát chiếu phim xxx
thường trực đêm ngày
9.
chưa lần nào tôi tới new york
để ghé ngang china town
lắng nghe những bảng hiệu sơn đỏ than oán
vì những khung kính rạn vỡ
nguệch ngoạc dòng chữ máu
chinese go back to china
tiếng thở dài của ghế bàn và miếu đền lạnh lẽo
trong khu phố lặng lẽ đi về những bóng ma cách ly
chờ được tiêm thuốc chủng ngừa
lần thứ hai
10.
tôi vẫn đi
nhưng không còn muốn tới new york
từ khi dịch bệnh tràn lan
và chuyện bạo hành chủng tộc xảy ra mỗi ngày
tại một đất nước đã có thời
là miền đất hứa của nhiều người
nhưng chưa bao giờ là
của tôi
(05.2021)
(*) Lời ca khúc "New York New York".
|
ký thác đất
nhiệt đới bỗng lẻ loi màu đêm khuất
bằng tên em tôi khóc những phiến rừng
xua tiếng gió bạt ngàn trăng khuyết tật
đất ca dao hằn vết chém trên lưng
tức tưởi núi tiễn cây thời mạt vận
dông bão về lớp lớp réo âm binh
thảo khấu hát tiến quân ca bất tận
giáo mác khua ngôn ngữ mất tâm linh
binh đao thuở người lạ người tráo trở
ngoảnh mặt nhìn một thuở thảo nguyên xanh
cầm thú sớt chia nhau Am Mây Ngủ (*)
thời tiết còn ấm lạnh chút mong manh
thản nhiên chối niềm đau hạnh của đất
ký thác từ bất trắc lắm oan khiên
tuyệt vọng chất nặng vai ngàn năm mỏi
ném xuống đời cơn phẫn nộ kinh thiên
(*) Tựa một quyển sách của thiền sư Thích Nhất Hạnh.
(Tranh minh hoạ: Nguyễn Thái Tuấn)