Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

lòng như mê lộ

khi chiều về miên man

khi lòng như mê lộ

nàng xa cách

nàng khóc tức tưởi vô duyên cớ

nàng ghét lâu thù dai

nàng xao động

nàng co giật

tựa hồ khoác & thoát xiêm y

nhập vai đông phương hoàng hậu

lặp đi lặp lại & tiếp nối

vở kịch vời vợi một thời

khi những giọt nước mắt vắn dài sau cơn đng kinh

lăn ngập ngừng trên má trên môi

còn in vết hằn của tháng ngày trm luân

ngậm ngùi

ma mị

choáng ngợp

chơi vơi

như dư vị phiêu bạt chốn điêu linh

khi chiều về miên man

khi lòng như mê lộ

tóc bềnh bồng theo cơn gió ngược xuôi

nàng ngẩn ngơ đứng cuối chân mây



giao hưởng

nàng cắn hạt a đỏ tươi

cắn môi tôi rướm máu

nàng tác nghiệp

dưới vầng trăng ướt

thở hương huyền diệu sóng sánh lung linh

đêm chòng chành trên chiếc thuyền thúng

khi tôi mơn trớn & ôm ghì núi đồi như trong giấc mơ

nàng bươn bả nắm chặt tôi với hai tay nõn nà

giữa mây trời lồng lộn

đưa về vô tận giao thoa

giao hưởng trên vịnh vắng


điên đảo một thời, điên đảo một đời

thiên thần vỡ sọ trong bức phù điêu

mơ thấy mình khóc thảm thiết

khi nước mắt ráo hoảnh

nàng ngơ ngác phô bày bầu ngực xa hoa

hai tay che vùng kín

cơn ác mộng như báo trước

tiếp nối khi tháng ngày vào hạ

khi hình tượng ngã sấp mặt vào bức phù điêu

vỡ tung – nát thịt tan xương

chỉ còn lại những vết xăm hằn sâu ứa máu

run rẩy trong tiếng sênh phách rì rầm

thiên thần vỡ sọ hội nhập vương quốc điêu tàn

thoang thoảng hương lài ru đưa buổi chiều mùa hạ

dưới tán cây xanh

nàng cất lời ngậm ngùi ai oán

vượt tầng không

vất vưởng

đau đớn khôn nguôi


ngày trở về

khi trở lại khu phố

tôi nghe dòng sông trở mình

khu chợ sặc sụa mùi khói thuốc

nhem nhuốc bao bì phế liệu

bên thùng rác công cộng cổ động xanh-sạch-đẹp

·

khi trở lại khu phố

tôi thấy mình bỡ ngỡ lạc lỏng

mất phương hướng giữa dòng người & xe chen chúc

còi bóp inh ỏi khí thải sôi sục

& quán nhậu vẫn bập bùng sau nửa đêm

·

khi trở lại khu phố

tôi tự hỏi nên buồn hay vui

hay chỉ dửng dưng thờ ơ ù lì vô cảm

không một phút lắng lòng

soi gương tôi gặp tôi u minh điên đảo

·

khi trở lại khu phố

người & tôi tư lự hằng giờ bên ly cà phê đen

tôi hứng cho tôi những giọt nước mắt hóa đá

còn tỏa hương oan nghiệp

& nghe như phung phí hơn nửa đời người

·

khi trở lại khu phố

cây bàng trước ngõ nay là cổ thụ

vòm lá xanh vươn cao che màu ngói đỏ

& người không còn ngồi thả tóc bên hiên

giật mình năm tháng đã vụt qua

·

khi trở lại khu phố

tôi chèo kéo tôi vào giấc mộng không lối thoát

mỗi vẫy tay – mời gọi hay xua đuổi?

chiều vàng đầu hạmỗi chiều mỗi tiếc nuối

chiều vàng đầu hạ – mãi mãi chẳng phai phôi?

Comments are closed.