Thơ Thy An

Bàn trắng ghế xanh

trở về

bàn trắng ghế xanh

buổi sáng

ẩn mình dưới vòm lá

cơn mưa thật nhẹ

trời se lạnh

chớm thu

ngồi yên

bàn trắng ghế xanh

buổi chiều

tà huy buồn e ấp

đóa hồng nở muộn

màu trinh nguyên

đất ẩm

nhớ lại

bàn trắng ghế xanh

buổi tối

tửu trần nghe mềm giọng

trăng vàng treo nóc

ly rượu hồng chia tay

uống cạn

cũng là

chớm thu đất ẩm

thấm vai một tấm lòng…

(tặng các beau-lão – chớm thu 2024)

 

Bởi vì em

 

*

bởi vì em là người lữ hành cô độc

nên anh sẽ đọc em nghe

bài thơ viết bằng hơi thở của đêm

và sương mai buổi sớm

anh sẽ gom lửa từ vạn tinh cầu

thắp lên ngọn nến hồng tàn lụi

chứng tích của trái tim anh

phiêu bồng lãng đãng

rọi xuống đời nhau bao khoảng tối âm u

*

bởi vì em là đóa hoa vô thường

nở trên đá hoang vu

nên anh sẽ hát em nghe

bài ca lận đận mây mù

với tiết tấu của mấy trời bến mộng

và bước chân vụng về

đã dẫm nát đời nhau một thuở thanh xuân …

*

bởi vì em là viên đá mông lung

lăn trên những vũng đời cay nghiệt

nên anh sẽ làm bài thơ cạn kiệt

kèm theo tiếng ru êm đềm

của người thiền sư đang đọc tâm kinh

để gửi đến em

chút mùa xuân sưởi ấm vô minh

dù ngoài kia là gió mưa tuyết lạnh.

*

bởi vì em là ngọn đồi hiu quạnh

ngực trầm hương thơm, ấp ủ mộng mơ

nên anh sẽ kể em nghe những chuyện bằng thơ

nơi thiên đàng là cõi trời thần thoại

giăng hoa lên giấc ngủ của em

cho em tin là trên cõi đời này

vẫn còn những người ngu muội

ôm tình yêu như lẽ sống

dù mỗi ngày, mỗi tháng

sẽ tàn lụn chết đi trong yên lặng của đêm đen.

*

bởi vì em là dòng sông không hò hẹn

nên anh sẽ gửi đến em

đám lục bình vô định lang thang

trôi trên nhánh Cửu Long hờ hững điêu tàn

chảy qua quê hương anh

chứng tích của tình yêu thanh xuân

đã một thời tưới mát đời ta

đã cho ta trái tim nhịp đập tình yêu

sông núi muôn đời vô tận

*

ôi, em và quê hương

niềm đau không lời nói …

(viết lại – cho những yêu thương…)

 

Chiều thu

 

bắn theo mũi tên thời gian

là trăm ngàn ẩn dụ của mùa thu thức dậy

em đi lên đồi cỏ xám

in vào mắt ta những buổi chiều đỏ thẩm

không bạn bè – ngồi yên –

nhìn hoàng hôn bảy màu

thành phố khoác vẻ buồn lây lất

con két xanh bay về bờ hồ

hót lên tiếng khó nghe

gió mưa đe dọa

bài thơ trong tim than thở

viên bi em bé bắn nhanh

ngón tay nào im lặng

se chút buồn

ngày thu nắng vẫn bâng quơ

chuông nào ngân vang trên đồi xanh

ta sẽ cầm những lồng đèn

soi vào khe tối của những trái tim màu sắc

biết đâu ngày mai nỗi buồn sẽ ngắn lại

lời nói ca tụng những ngẫu nhiên

làm đẹp cuộc đời đầy trắc ẩn

thúc giục cỏ hoa sớm ngoan hiền

thắp nén nhang trầm trên bàn thờ hương khói

những tiếng nói thật nhỏ

đọc lên cho kẻ vắng mặt

hai mươi năm nghe kinh

tâm hồn ướt đẫm những vô thanh

nét gãy hằn lên da thịt

khuôn mặt bạn bè, kẻ ở, người đi

mùa thu

ký ức vỡ tan

rùng mình ngơ ngẩn

nghe buổi chiều xuống lạnh

(viết lại chớm thu)

 

Mùa hạ đã tàn

 

mùa hạ sắp tàn

trái tim nở hoa ân cần vòm lá

mặt trời gọi về những dục vọng thiết tha

giọt cô đơn ly rượu nhỏ

nghe lâng lâng tâm thức

dưới trời xanh nắng bao la

mảng tường rêu

con chim ba màu nhảy múa

vườn hoang dã nở nụ cười hiền

bàn trắng và hai ghế xanh

âm ba của những ao ước

xôn xao đâu đó tiếng nói cười thiên hạ

vạt nắng xuyên qua kẽ lá

soi những góc lòng tăm tối

mùa hạ trôi qua đầu tay

những ra đi vội vã đêm ngày

nói gì đây những chiều nắng muộn

khi giọt mưa trái mùa ướt đẫm tâm hồn

mùa hạ đã tàn

trên con đường độc đạo

hái đóa hoa hồng của tháng chín vô thường

cài lên sương gió sớm mai

như một lời tạm biệt…

(tàn hạ)

Th. A

Comments are closed.