Thơ Trang Châu

            TÔI MƠ

Tôi mơ

bơi qua dòng Hương Giang

để nhớ mình năm mười lăm tuổi

liều lĩnh lội qua sông

lúc trở về hụt hơi, đuối sức

phải bám vai một đàn anh

vào tới bến còn nghe trống ngực!

 

Tôi mơ

vô Thành Nội Huế

ngày ngày ra hồ Tịnh Tâm

chờ ai tát đầm

lội bùn theo sau mót cá.

Cá đem về cho chị người làm

dặn đừng để cha tôi biết

sợ bị đòn

vì tay chân xây xướt bởi gai sen!

 

Tôi mơ

như thuở nào đạp xe

thăm lăng Gia Long, Minh Mạng, Tự Đức.

Xế chiều trời bỗng đổ cơn mưa

giữ chân lại, nghe trên đầu sấm sét.

Khi mưa tạnh trời đêm tối mịt

xe vừa đạp vừa run

sợ lạc đường du kích vùng chận bắt!

 

Tôi mơ

ngang qua cầu Đập Đá

vào thôn Vỹ Dạ.

Ngoài bắn chim, câu cá

còn ngấp nghé trước nhà quen

mong được nhìn dung nhan mệ!

 

Tôi mơ

về Bến Ngự

tìm ngôi nhà cũ

nhớ mái tóc thề xưa

ngồi bên khung cửa nhỏ

một ngước mắt qua song

đem vui trọn ngày hôm đó!

 

Ôi! Huế của tôi!

Huế của một thời thơ dại

của tuổi trẻ hồn nhiên

của đùa vui, mơ ước!

 

Hôm qua

từ cố đô

có người thăm gọi

khoe quê cũ bây giờ sang trang, đổi mới

rồi khuyến dụ tôi về.

Cho tôi nói một lời rất thật

rất thật tự đáy lòng

rằng niềm tin tôi đã mất.

 

Nhưng biết đâu

có một ngày

một ngày tôi về thật

không  phải về

vì những hoang sang, loẹt loè trên đất nước.

Tôi về

vì tin tìm lại được

những buồn vui tôi đã sống một thời.

 

        Vạt Nắng Hiền

 

Bạn rủ ta về thăm xứ bạn

Chân mây, suối núi, nước sông hồ

Ta về một sáng mưa xuân ấm

Tìm lại hồn thơ thưở ấu thơ

 

Thấy vườn xanh cỏ, cây xanh lá

Thấy bạn hồn nhiên như khóm hoa

Lòng ta, xưa, một cành khô rũ

Bỗng vuơn lên mạch sống chan hòa

 

Bấy lâu ta sống cù lao khép

Ta sống như loài ốc đảo hoang

Tâm bạn, tâm ta, cùng rộng mở

Chào nhau, tay nắm chặc thiên đường

 

Ô hay! Quá nửa đời phong vũ

Mà sao chưa thấy mặt hồ yên?

Sáng nay, vườn bạn xanh tươi quá!

Sao ta chưa là vạt nắng hiền?

 

        BỨC HỌA

 

Trên khung lụa nhỏ

Anh vẽ một ngôi nhà

Cho em và cho anh

 

Để giữ nét trẻ trung

Anh tô màu hồng lên bức tuờng

Màu xanh lên cửa sổ

Cửa kính thì khép kín

Vì bây giờ là mùa đông

Nên anh muốn tìm ấm cúng

 

Trước ngõ vào

Anh vẽ một cây dạ lan

Mà anh thích mùi hương đêm rất nhẹ

 

Trên một cành cây

Anh vẽ đôi vành khuyên đang rỉa cánh

Anh thích nhìn chúng tự do âu yếm

Hơn nghe tiếng hót buồn

Tiếc một khoảng trời xanh

 

Trước thềm nhà

Anh vẽ anh ngồi tư lự

 

Ánh mắt mong chờ

Và nếu em không đến

Anh sẽ bôi đen bức tranh

Để nói lên niềm thất vọng

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.