ở nơi không hiện hữu sự chết
hay ít ra chỉ những manh mún
bung lên từ đất đai những búp tay
ngọ nguậy níu trĩu bầu trời
mùi hương
đôi khi
kèm theo bụi phấn…
mục súc về chuồng cũng
ướt đẫm
một mùa sinh sôi.
Thi sĩ – Bọt
Mi chẳng có lấy một thập tự giá
Chẳng có lấy những cái đinh để
Bọn chúng những kẻ ghét cái trò này
Đóng mi lên nóc của một giáo đường không tín đồ
Mi kẻ tự chôn mình vào những khái niệm trắng
Lảm nhảm bùa chú
mọc ra từ những ảnh tượng xám.
Góc tối này
đêm đẩy ý nghĩ lên những chòm sao
rắc
chạm những hơi thở ngang…
ấy là tất cả những bí mật của đêm
mà em
hé lộ dưới ngọn nến tắt
tất cả những gì va vào sâu thẳm
đều dội lại bằng nước mắt
ấy-lời-của-Kẻ-Khuất-Mặt
các ngươi, quả thật các ngươi
mãi vẫy vùng trong vũng cô độc.
Cười khổ dưới thập tự giá
Ui chao
Những cái mặt trắng đá
Lấy gì vá lại đêm vỡ tan
Ngày trong suốt
Kẻ xin cơm dò đường…
Lời trích dẫn là:
Dưới ánh sáng này
Làm gì còn bọn khố rách…
Hun hút sâu. Ngõ hẻm
Lời kinh cầu đã dứt
Dưới ảnh tượng hí hoạ của Chúa
Bó gối
Cười buồn
Tịnh
mở miệng niệm
trầm tư Thiền
amitabha
a-mi-ta-bha
a-m-i-t-a-b-h-a
cửa
cửa cửa
cửa
đâu là lối ra
đâu là lối ra
a mi ta bha
Phúc âm tháng sáu
Dậy đi em nhỉ sáng ánh sáng
và gương mặt em
cùng một gam sáng
Không buồn nôn
Kể cả mầm sống này hãy ban
cho nó một Ý- nghĩa một
Tính-danh một Hi-vọng
giờ khởi hành đã điểm
cả mầm sống này hãy ban
cho nó một chiếc áo đỏ
một chiếc ô xanh
giữa trời âm xám
Với em mèo nhỏ
Tai kiếp
Hay chỉ những biến cố
Như cái cây trong mùa gió nộ cuồng
Trụi lá. Trơ xương cốt
Này em… anh muốn nói…
Không. Không sao cả..
Vết thương. Và nỗi sợ hãi…
Đột ngột. Cơn gió lùa qua
Linh cảm… trỗi một mầm cây
Bốn bề là không khói
Gương mặt hằn gân đá xám.
Xác lửa hồn tro
Tặng Hữu Thanh
Từ đâu vọng lại tiếng chiêu hồn
Phúc âm sự linh hoá
Của ánh chiều vào chạng vạng
Vào ký ức bóng đêm
Ấy giờ con chim thiêng đắm mình trong lửa
Nó chính ngọn lửa
Chết và sống mãi ngọn lửa
Trầm ngâm lời khải huyền.
Ấy giờ mi nương vào bóng tối
Mi chính bóng tối
Vong ngã trượt ra bóng tối
Hư huỷ xác bóng thần linh
Chưa từng tỏ mặt.
Ấy lời kín nhiệm
Cho nét mi nhuốm bệnh giữa đời xanh.
Bến Ngự, 6.2004
Nhật ký 17.07.05
Chúng ta viết
về những tháng năm này
những nếp nghĩ chiếc thòng lọng sự lánh đời
ngọn nến hoa hồng sương tuyết
hè đường bụi bặm
một chiếc lưới nhền nhện
thõng xuống
khi ấy một khuôn mặt hất lên
hứng
nước mưa
để nuôi cá vàng trong chậu
nơi hẻo lánh
có hai kẻ nhắm hoa cúc dại
trừ bữa trợn mắt nhìn nhau
phá lên cười như hai kẻ điên
Của thơ S-XXI
Những ý nghĩ không đến đích
Câu thơ gãy
vết cắt của nó
vết cắt của lưỡi dao
vô hình nhưng đậm
trong não
chữ của nó là sự phản kháng
trên mặt phẳng bình lặng câm nín
không thù hằn
nhưng phủ nhận
một cú giật bắn người
ngay cả trong mơ
giấc mơ biển của cá đồng
một sự chung quyết
bắt đầu một khởi sự khác
Phi Phi
tưởng là màn sương mông lung
tưởng là đốm lửa buổi sớm
ký ức đang kéo sợi
khuôn mặt mi đó
u hiển trong một tấm gương, xa lạ…
Thụ cảm — tháng Tư
cũng mong một lần
cái chết, nhẹ như hơi thở
trong cơn sốt dài, trước sân bệnh xá
tôi cúi đầu
tẩm liệm những bông hồng
bây giờ, làm điều này thật dễ
nằm xuống, xuôi tay, thở hơi cuối cùng
quên từng vẻ mặt tuyệt vọng
và những ngày ảm đạm.
bây giờ , làm điều này thì đơn giản hơn
đứng dậy, cầm đèn, và đi vào bão