Cư sĩ Minh Đạt
khi làm thơ
cô viết bằng tơ khói
không phải mực
không phải ý
chữ hiện ra rồi biến mất
như hơi thở vừa thở xong
như người “ngồi một mình với bóng tối
như một lời cầu nguyện không thần thánh”
và một giấc mơ chưa có người mơ
thơ cô là tranh bị xé vụn
tranh cô là thơ được vá lại
bằng một đường kim ánh sáng
không tay nào thấy
không mắt nào nhìn
trong tranh ấy
ánh sáng không chiếu
nó thấm
không lên giọng
nó thở
không cần sắc rực
nó là một vầng vỡ
dịu như tiếng cồng rơi trên nền đất ẩm
và một cách tự nhiên tranh đó có chữa lành
dù cô không cố ý
Giáng Vân không chữa lành bằng lời
mà bằng một chỗ ngồi nhỏ
cho nỗi buồn được ngồi xuống cùng
cô không nói: sẽ ổn thôi
vì chính sự không nói ấy
mới thật sự khiến người ta nhẹ lòng
cô không tô điểm niềm tin
cô giữ lấy nó
như ai đó giữ một chiếc lá cuối cùng
giữa mùa băng giá –
không để khoe
chỉ để biết rằng
cây chưa chết
tháng ba Saigon cô hiện diện
cùng phố người và hoa
phố
là vết xước của địa
người
là vết mờ của nhân
chỉ có hoa –
vẫn là Thiên khí cuối cùng còn sót lại
“làm sao có thể khuất phục
được bông hoa”
hoa mọc trên tro
trong khó
trên đất đã bị lãng quên
hoa không đòi ánh sáng
vì chính nó là một vệt sáng
và bức tranh mới hoàn thành
hoa đỏ
trong nền đất đỏ
không vẽ hy vọng
chỉ vẽ một điều gì còn sống
không cần vươn
không cần tỏa
chỉ cần nở – không xin phép
Giáng Vân không làm thơ để được nhớ
cô làm thơ để quên
và khi thơ hiện ra
cô chỉ lắng nghe
như ai đó đang nghe tiếng lá rụng
mà không hỏi vì sao
và tranh
cô không vẽ
cô chỉ giữ yên lặng trong sắc màu
bằng cách ấy
đã có biết bao người
tìm thấy chính mình
trong một vệt đỏ
trong một khoảng tối
trong một cánh hoa mọc từ mất mát