TÌM HỎI ANH
Những nhành cây hóng mát
theo dáng cong dòng mương thơ dại
lạc vào đồi mộng du anh
Màu đất nung em đang thắm
tìm hỏi
anh nơi đâu
Rừng ấm của em ở đâu
bầy hoa xuân đang mơ cùng giấc mơ em nơi ấy
tìm anh
em hỏi gió mây
Vầng trán quê đã gõ cửa chưa
mà mảnh đất em toan ửng hồng đôi má
con tim hối hả theo nhịp chân quen
Xin hãy một lần
để
cơn gió nồng tràn ấm giấc mơ đôi.
NÀNG, HOA CỦA CÁT
Nàng
tuổi tên nằm giữa miền vô danh của đêm sáng
nụ cười chập chờn nơi khoảng tối
mỏng manh và dễ tắt
Khi loài gió thét gào mái tranh quê
nàng vác tình buồn vào mộng mị
màu chiều lẫn màu mắt ướt
cơn khát âu yếm nàng trong mùi rơm khô
Nàng, hoa của cát
yếu đuối giữa men tình
kiêu hãnh với cô đơn
nỗi mơ cuốn nàng về miền hạnh phúc
Nàng, hương của đất
chắt chiu giọt phù sa nuôi nấng đời cây
hẹn mùa gieo hạt…
APSARA VÀ EM
Apsara gọi em
tiếng gọi như vọng từ nghìn kiếp trước
dội vào muôn kiếp sau
Apsara gọi
không phải ở đâu ngoài em
như từ sâu thẳm lòng em Apsara gọi
Như là tiếng gọi của chính em
Apsara
người là ai Apsara
mà thở trong em thức trong em múa trong em
điệu diễm ảo cao hơn giấc mộng
Đường cong thân nàng hay đường cong thân em
Apsara
môi người cười hay em đang mỉm cười Apsara
Có phải nàng là em Apsara
hay em là nàng
Apsara?
GIỮA NHỮNG KHOẢNG TRỐNG
Chỉ sau giờ cơm nước cho chồng
chỉ khi chỏm tóc đứa con biến hút sau cổng nhà trẻ
là em trở lại với anh
chỉ trong khoảng cách con đường từ nhà đến trường
trừ đi mấy tập trung giờ cao điểm
trừ đi đoạn kẹt xe làm em cau có
là em dành cho anh
chỉ còn khoảng trống giữa hai tiết giảng
khoảng trống giữa hai ý nghĩ
giữa hai dòng chữ chỉ còn
khoảng trống sau một trang văn bế tắc
là em thuộc về anh
chỉ còn khoảng trống của vài phút ngắn ngủn khi em lăn trở giường nệm rộng rinh đợi bàn tay thần ái tình vuốt mi mắt mang vào giấc ngủ
thì anh
mới có em
trọn vẹn.
THÀ
Còn hơn hẫng hụt của hất hủi
còn hơn nặng trịch của chối từ
còn hơn mọi mọi đồ đồ thứ thứ gây đau
là vực thẳm định kiến ngăn em anh
dựng bức tường của chia xa của
giằng xé
thà em quay ngoắt đi như loài gió biển
trưa thổi qua chòi vắng chẳng thà
khủng bố sóng thần hay
loài virus lạ lẫm ập đến xóa bỏ kí ức anh về em
chẳng thà khoảng trắng
còn hơn chúng mình tay trong tay mà mấy giằng xé chèn ngang
môi kề môi mà đường biên vô hình ló mặt
ngực ép ngực mà
nỗi hãi sợ như loài quỷ dữ trừng mắt
biến chúng mình thành hai con thú đói tình
tử thương.
SÁT NA& THƯỜNG TRỤ
anh
ngó lên trời
mà thề yêu em mãi mãi không
cúi xuống đất mà thề không
tìm khắp xung quanh bè bạn xóm giềng để làm chứng
càng không
nói với chính mình rằng anh yêu em mãi mãi
cũng không
anh sẽ
nhìn sâu vào đôi mắt em
một lần và muôn ngàn lần nữa
sâu thẳm sâu hơn
và nói
anh sẽ hóa kiếp
nhiều nhiều lần hơn
để được
ngồi cà phê bên em chiều nay
để
hôn tóc em mắt em môi em vòm ngực em
như chúng mình đang chiều nay
mãi mãi.
DUYÊN EM
Thương tặng xa-ai Jhak Likei
Chiều nay
màu trăng non ghé phòng em
như nhắc nhở
về sợi dây yêu không thời hạn kéo dài
Tình trả góp
đợi từng mùa nắng hé
góp bao nhiêu nụ cười bao nhiêu tay nắm
mới đủ một mùa yêu
Chiều muốn cắp đi từng giọt nhớ
sóng còng lưng đợi ngọn gió hanh về
bờ môi héo
da tim khô
đã hết tháng Ba đã qua tháng Tám
em mấy mùa đợi
gầy hao
Bao giờ anh
ta chung nhánh mương quê
gác mái chiều làm ấm giấc mơ
gió bấc về thôi xé đôi màu trăng nữa.
CHO RIÊNG ANH
Cát đồi tung nắng
anh ủ vào mộng du em
từ đâu
không biết
chiều làm từng mảng nắng rơi tràn thành phố
Em hỏi tình yêu màu gì thế anh
không hiểu
chỉ biết vào ngày tháng vắng mặt
đêm rót từng mảnh ký ức vào vùng tóc lạnh
ngoài kia biển đang nhảy điệu lỗi thời
môi chạm da thịt mà ngỡ màu nhớ
Em mang ngàn cánh tình yêu ngược về palei ủ men
thêm chín rộ miền giấc mơ, có lẽ
để khuấy động bóng anh và em
cuộn vào hoài vọng nhau
Đồi cát tung gió
gió Xalatan rát khô mà tim em se lạnh
nắng vẫn rơi lác đác vào hẻm phố
ngọn đồi anh đã ngập dấu chân em.
KÝ ỨC PHỐ HỘI
Sương lang thang ngõ rêu
gom kí ức vào bến ngày Phố Hội
tan rã năm tan rã chiều tan rã em
riêng dáng khói trầm lưu hồn Chàm ngàn xưa
còn lại
Em lãng du nỗi phố
trồng lại tiếng nói xứ Chiêm dưới trang nhật ký đá
Ni, mô, tê đượm cây cỏ ẩn mình
Bánh cốm ép hương nguyên hình bàn tay nâu của mẹ
Girong riya vời gọi Amaravati
Trăng hẻm phố nhớ người vắng mặt
ngói rêu đen xếp hình ngọn tháp
màu Chàm cố hương hiện trong khương bánh đúc
khói bánh ít nhà ai man mác quê nhà
Bước chân nhớ hằn lên cát biển
chiều cửa Chiêm ngó lúa sang mùa.
____________
Ni, mô, tê: tiếng địa phương vùng Quảng Nam.
Girong riya: bánh gừng của Chăm.
EM KHÔNG MUỐN XA ANH
Khi màu lúa sanh non còn gượng xanh
nắng dọa lấy đi làn nước cuối cùng sót lại
em sợ ngắm nhìn ngọn lửa
màu nóng thiêu mất anh
Anh đang đâu
mà nỗi anh đầy tràn
khoảng trắng con tim em
Đồng Jei vừa đêm
đêm cứ dày mà duyên muốn cạn
em phải làm đầy lại giấc mơ khổ ải bạc màu
em không muốn xa anh
Palei đang mùa chuyển gió
loài gió đồng lõa cắp đi nõn lá cuối cùng
khi lồng ngực em tràn nước
em không muốn xa mương
không muốn xa bóng đất rạn
mùa anh
Ngày chưa vội tắt mắt em
hũ men tình ủ trong sương còn đó
em không muốn xa anh
giạt mùa gió chướng
chân em có lạc cõi miền nào xa thẳm
xương rồng em ngậm hương anh.