Thơ Lý Quang Hoàn

Những ngày tháng trống rỗng II…

 

clip_image002[5]

Những chuyến xe lửa chạy ngang qua thành phố
Lặp đi lặp lại cuộc hành trình nhàm chán… đi và về… trên những cung đường
đơn điệu, buồn rầu như những điếu thuốc ngủ vùi trên môi …
vẫn không làm nhạt nhoà đi tôi và nỗi nhớ em trong những ngày tránh dịch…
Những ngày ngồi nhớ lại cuộc tình rã rời…
em và những giọt nước mắt chia phôi…
“Phải chăng là những giọt nước mắt cá sấu?“


Xa cách và hoài nghi lẫn nhau trong mùa dịch bệnh
… một nụ hôn còn chưa có nói chi chuyện xa xôi …

Thành phố ngập ngụa sự chết chóc
những buổi trưa mùa hè tuyệt vọng…

Ở một số nơi…
người ta đã chuẩn bị những chiếc xe đông lạnh và những chiếc bao đựng xác,
bởi vì những nhà quàn trong thành phố đã không còn chỗ chứa …

Nước Mỹ đang xảy ra ra những điều vớ vẩn…
Người ta có thể bắn chết nhau vì đeo khẩu trang hay không, vì những bảng thông báo vô cảm trước những nhà hàng, khu chợ: “No mask no food“

Và cái nóng rát dường như đã vượt qua mức báo động
Dòng sông ngập ngừng trôi ngang qua những con phố
Phớt lờ từng cặp tình nhân băng qua những con phố
nồng nặc mùi nước tiểu…
họ đã biến mất trong những căn phòng âm u mùi ân ái


Nỗi buồn rầu dường như đang mọc cánh…
Sự chết chóc đang lan dài trên từng con phố, trên từng khuôn mặt mọi người
Những chiếc xe im lặng nối dài trên từng đoạn đường
Người người, nhà nhà lặng thinh dấu mình đằng sau những ô cửa then cài chắc chắn, sau những vuông khẩu trang nhiều màu sắc
Thành phố im bặt, những tiếng húng hắng ho lọt tõm vào hư không…
Mọi người chấp hành nghiêm ngặt về một khoảng cách nhất định.
Em cũng vậy em cũng xa tôi rồi, trong một tầm tay với
Chỉ nhìn thấy nhau thôi một khoảng cách ly
"xa mặt cách lòng đầy tuyệt vọng
“Nỗi ngậm ngùi chúng ta đã cách một dòng sông
Một dòng sông mãi mãi không đo được
Bằng cự ly tình ái quả là chuyện quá xa vời


Mọi chuyện trở nên lộn xộn hơn bao giờ hểt…
Sau mỗi đêm ngủ vùi mệt mỏi, con số nạn nhân lại tăng vọt theo cấp số nhân
Nhà nhà vang lên tiếng kinh cầu "Chú đại bi",

mọi người cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi… những ngày dịch bệnh
Những ngày tháng bảy ở bên này hầu như mặt trời đi ngủ trễ
Tôi lang thang nơi này nơi nọ… Houston, Port Arthur, Chicago rồi Palm Beach
Tìm việc làm để vượt thoát chính mình qua cơn khủng hoảng…
Thành phố ngổn ngang nỗi buồn rầu
mọi người loay hoay dấu nỗi lo âu trong những vuông vải mang hình quả trám,
khẽ liếc nhìn nhau ngại ngùng giấu nét nghi ngờ

Tháng bảy rồi, đã bao nhiêu tháng thất nghiệp?
Ăn và ngủ, viết lách trở lại trong chính nhà tù do chính mình xây cất
Khu vườn phía trước nhòa nhạt màu rau xanh và cây trái…
Cũng tạm bợ qua ngày mùa cách ly
Em ở đâu hỡi người em một thuở?
Đã xa rồi… dường như ngày tháng cũng cách xa
Như những “Con chim ẩn mình chờ chết”*
Tôi đợi ngày chung cuộc cho riêng tôi!

July 2020
 


* "Những con chim ẩn mình"  vay mượn từ "The thorn birds"  của Colleen McCoullough

 

Comments are closed.