Thơ Phapxa Chan

Phụ bản đêm

ta lạc trong bóng tối xóm làng

xem như một sự xâm phạm tới những thế lực âm u

thế nên ta phải dâng hiến dương khí thanh tân

để đổi lấy đường đi ra bờ suối

nơi hy vọng sẽ gặp lại vài làn đom đóm

chúng sẽ múa ta xem điệu vũ chiêu hồn

trong muôn triệu vì sao

có một ngôi dành riêng cho ta

trong trăm ngàn phiến đá

có một tảng dành riêng cho mình

đêm nay ta ngồi trên tảng đá ấy để nhìn ngắm vì sao kia

nhưng lũ đom đóm lại làm ta hoang mang quá đỗi

chúng xen vào dòng chảy của các tinh vân

một đường bay lập loè mộng mị

ta nuốt lấy vì sao của mình rồi ngả lưng trên đá

trong cơn mê

dòng suối là bầu trời

chuyên chở ta — một linh hồn lạc lối

trôi mãi về vực thẳm nhớ thương

ta hát trong mơ một khúc hát ru

ru cho giấc mơ cũng thiếp ngủ,

ôi nỗi buồn thẳm sâu của trời đất

của suối đêm

của tinh cầu mồ côi lạc mẹ

nhập bọn theo lũ đom đóm lập loè

hồn ta vướng vào những bụi tre gai

trong mê cung cành lá

trong rách bươm tơi tả

ta nghe chút mật ngọt dịu êm

thinh lặng rồi

thinh lặng cả rồi

đêm cũng ngừng trôi chảy.

Thoáng nghe sóng cướp tháp thành

​​ngày ấy anh gieo

          những buồn vui tán xạ

những nhặt nhàu

            bủi nhủi hanh heo

ngày gió sông tay dệt

                những chợ thuyền

                            mục hủi can qua

đêm qua

      anh vấp

             một khúc cây trong mơ

đồi cao

       mây chờ kết nụ

lăn lóc xuống triền

                  hoa cát sõng

thoáng nghe

              sóng cướp

                          tháp thành

Ga Hòa Hưng

anh viết lén mấy dòng

             khi đương nhật

mặt trời còn nằm lật ngón đôi ba

     có hôm qua

ngâm trong môi sữa lửa

            hít hà ơi

            à

ngã sân ga

           anh viết lén khi

tàu qua chân ga

     chân ga lửa đốt đầu toa rập roã

(chẳng phải anh

            không muốn băng qua)

nhưng ngặt nỗi

     nỗi giờ toàn khúc xạ

chiều đến anh đã lệch mích đôi ba.

Chiều thứ tư chẳng rủ ai, cà phê một mình, viết

khi tôi tỉnh dậy buổi chiều đã được thắp

         lên trong những toa tàu

giấc ngủ trôi qua vành tai như những

   chùm hoa bọ cạp nước

chút ê nhức thiếu thời

người rảo qua đường — bóng mờ ghi trên

                          nhật ký

một ngày tôi phải viết nhiều

chữ in dấu vân hoa

có chiều sâu của sân ga cỏ rậm

khi tôi tỉnh dậy những bóng đèn thắp sáng

       đã gục trên mớ nhau thai

tháng ngày trì độn

  những chùm mây chui qua kẽ tay van vỉ—

đường truyền thạch anh lọc

thư tín phúc âm

nhà thờ đối xứng

thây trôi

những ngả nghiêng trên bóng cây côi cút

tôi vẽ bằng đôi giày trắng những

       chấm phá lặng thinh chiều sách vở

có kẻ gọi chúa là thằng ranh — rảnh rang

tôi

cũng muốn.

Hài nhi

câu hát

đánh thức lũ mặt trời

trong hang

lùa chúng thành hàng

chạy ra xem thế giới

những đốm vàng

nhảy nhót

cỏ xanh

mặt trời

sinh vật mới ra đời

từ câu hát đêm qua

khi loài người vừa chết.

Chiếc ru

rằng xưa có chiếc người con

rơi từ biển bé xuống hòn núi to

gặp thời một vụ mùa no

đá lên lớp lớp tròn vo bụng kìa

chiếc người gặp chiếc người kia

chiếc kia rơi xuống từ ria mâm trời

trên trời có cái gì thời

chiếc kia bảo có một lời ru thôi

rằng xưa có chiếc người rơi

rơi từ gần gụi về nơi tắp mù

rơi từ một góc thu lu

rơi ra một đống thù lù giữa sân

chiếc người bảo chiếc người rằng

chiếc ơi chiếc có biết chăng chiếc à

chiếc đi từ buổi xông pha

chiếc đi vì nước vì nhà chiếc ha

nước nhà chiếc ở đâu ta

ở sông ở núi ở ga ở cầu

ở từ cái buổi ban đầu

đến khi chiếc chẳng còn đâu chiếc à

chiếc đi trong cõi người ta

chữ tài chữ mệnh thế là chiếc đau

một đàn chiếc trắng phau phau

gặp một đàn đỏ đánh nhau tơi bời

chiếc ơi chiếc ởi chiếc ời

chiếc thua chiếc thắng chiếc vui chiếc buồn

chiếc rừng chiếc bể chiếc nguồn

chiếc cây chiếc cối chiếc chuồng chiếc truông

chiếc đào tẩu chiếc hoàn lương

chiếc mở miệng chiếc cởi truồng bất tuân

chiếc đi khắp nẻo đông xuân

chiếc riêng chiêng chiếc chiếc quần quật đông

chiếc ơi chiếc có nhớ không

từ bao giờ chiếc bị gọi thành con thế này?

Rồi khi

rồi khi trăng muối lên cao

mấy sào giậu đổ mấy hào hương sa

rồi khi những khóm măng ca

chợt như mơ mặn chờn ta rục lòng

rồi khi nắng ngỏ đòng đòng

về trên nấm biếc một đồng trinh thơ

rồi khi mặt mũi ngác ngơ

nằm yên rễ củ ngó lơ mái nhà

rồi khi bão lệ nhạt nhoà

quơ tay một đoá trầm trà ngân nga

rồi khi vỡ vụn can qua

lảnh lơi bầu bí vườn nhà riêng tây

rồi khi ý nhị nhạc mây

tự tình ngẫu nhĩ tháng ngày xuôi thay

rồi khi vướng lọn tóc bay

chỉ mành cột tiếng kình chày đêm sương

rồi khi mơ mỏi tuyệt đường

thở dài hơi bể những nhường núi non

rồi khi quẩy bước chon von

tiếng nàng gọi giật từ hòn sơ sinh

rồi khi anh tú tái sinh

một thân khung cửi trỗi mình song the

rồi khi thi vận dặt dè

điểm trang một lối tìm về bên sông

rồi khi lấm gót bòng bong

hoàng tuyền có rũ phấn hồng hay chưa

rồi khi ngõ dột mưa thưa

nhớ nhung mòn nét sớm trưa dặc dầu

rồi khi quạ khách tháng ngâu

lụa là bọc tấm lưng trâu phong trần

rồi khi lơ lãng quên dần…

(Trích từ tập Ngày ra đời của gió)

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.