Thơ Quảng Tánh Trần Cầm

tĩnh vật thì thầm

 

 

mẹ tôi ở đây  ̶ ̶

nhưng mẹ tôi không ở đây  ̶ ̶

mẹ trú ngụ một nơi khác

như tĩnh vật trầm tư

hộp bagel, vài thanh granola,

ba gói mỳ ăn liền,

ly merlot còn phân nửa, và

nhánh mai nở chậm

tôi đón nắng sớm ngập ngừng bên cửa sổ

dang tay hít thở mùi sương ẩm rạng đông

nhẩn nha lắng nghe chuông gió nhỏ giọt  

tĩnh vật thì thầm

mẹ bước vào

từng bước từng bước nhẹ thong dong

(cũng như mẹ ra đi)

không chút đắn đo nghi ngại

mẹ bước vào

một buổi sáng ngày xuân tha hương

tĩnh vật thì thầm

̶ ̶  mẹ về, mẹ đã về. 

 

mẹ và những ngày cuối năm

 

   

tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao và bà nhẩn nha

la đà không muốn chạm mặt đất.    những ngày

cuối năm mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn

quàng cổ.    mẹ vẫy tay tôi như mọi khi và cũng

như mọi khi tôi cất tiếng gọi mẹ.   tôi nghĩ mẹ nghe

tôi vì sau bao năm tôi vẫn ở trong quỹ đạo mẹ vẫn

còn thấy mẹ lướt thướt vẫy tay từ tầng cao vào

những ngày cuối năm.    và tôi thấy mẹ tôi nhẹ rơi

xoay vòng trong chuyển động chậm như chiếc lá từ

tầng cao, thật cao một cõi khác  ̶ ̶ ̶  một cõi kỳ bí xa xăm.

 

những ngày cuối năm tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao

và bà lơ lửng trên mái ngói xanh rêu trộn màu xám khói

của ngôi nhà nơi mẹ dọn về khi tôi chưa tròn ba tháng

tuổi, nơi những tháng ngày cơ cực song hành cùng

cuộc chiến dai dẳng liên tục chồng chất trên vai trên

lưng mẹ.    đó là nơi chốn mẹ ngậm ngùi nhìn những

đứa con và cháu lớn lên rồi thất tán  ̶ ̶ ̶  đứa còn đứa

mất đứa tận mù khơi.    trong cái lạnh cuối năm tôi

thấy mẹ tôi rơi tự do nhẹ như chiếc lông ngỗng từ tầng

cao, thật cao một cõi khác tựa nỗi bất hạnh khôn nguôi.

 

hôm nay mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn quàng cổ

vẫy tay tôi rồi nhẹ nhàng đáp xuống miền ký ức đọng đặc

tưởng như trầm tích một phần đời mịt mù xa vắng bổng

chốc tươm máu và nước mắt trong những ngày cuối năm. 

 

 

 

thời không tưởng

 

 

vẫn là một khoảng trống hắn nghĩ đó chỉ là cái khoảng trống hạn hẹp nằm giữa hai tai  ̶ ̶ ̶ à há cái khoảng trống trần trụi nhìn hắn với ánh mắt châm biếm xen lẫn hằn học cố chấp hoàn toàn không chút thiện cảm. 

 

hắn quay lưng đi chậm về phía ngôi nhà có cửa màu xanh nước biển lấp lánh dường như trong suốt vào buổi rạng đông.    vẫn tiếp tục theo hắn luồn lách không ngưng nghỉ là một khoảng trống hắn nghĩ đó vẫn là cái khoảng trống quá quắt không khoan nhượng không dễ làm ngơ không dễ thuyết phục. 

 

và khi hắn nhìn lại phía sau hắn thấy hắn đơn độc lững thững trong khoảng trống vô định  ̶ ̶ ̶ cái khoảng trống không còn ở giữa hai thái dương giờ đây vươn cao tỏa rộng trùm khắp trước mặt sau lưng.   

 

hắn cúi đầu mãi miết bước trong câm lặng đến khi ngẩn mặt lên thì ánh sáng từ ngôi nhà cửa màu xanh nước biển tắt ngúm tự bao giờ.   khi gió bắt đầu chuyển động hắn nghe đau nhói bên hông và gáy.    

 

trong trập trùng hỗn mang tranh tối tranh sáng của cơn lốc xoáy hắn nhìn hắn chầm chập đôi khi mơ hồ không nhận ra chính mình.

Comments are closed.