Đôi lời:
Nhà thơ Thanh Thảo, từ Quảng Ngãi, gởi cho tôi bài thơ này, vài ngày sau tang lễ của thượng nghị sỹ John McCain. Tôi nghĩ đây là một bài thơ thật hay, có giọng điệu tỉnh táo, đúng kiểu đàn ông với nhau, nhưng lại dung chứa một tình cảm ngấm ngầm mà sâu lắng, tương kính và đồng cảm. Hình như Thanh Thảo không chỉ viết về người lính John McCain mà thôi. Anh cũng viết về chúng ta, về những ngổn ngang sau chiến tranh, nay vẫn tiếp tục. Nhưng trước hết, đẹp và mạnh của một con người.
Trân trọng giới thiệu với các bạn.
Nguyễn Đức Tùng
Thanh Thảo
John McCain
“Bác John thôi đã thôi rồi
Nước mây man mác ngậm ngùi lòng ta”
(phỏng thơ Nguyễn Khuyến)
Đó là một người đàn ông mạnh mẽ
ngay lành như cây cơm nguội
bên hồ Trúc Bạch
hay như cây thông
phủ dày hoang mạc
cựu tù binh
5 năm rưỡi ở nhà tù Hỏa Lò
2 lần ứng cử tổng thống Mỹ
như cây xương rồng
chỉ phục vụ cho những điều cao cả
John McCain
trước là thù sau là bạn
chỉ không biến bạn thành thù
điều đơn giản tốt tươi
như cây xanh
như những người lương thiện
Mỹ ra Mỹ
“thẳng ngay, nhân ái, danh dự”
làm người
có bấy nhiêu
kiêu hãnh vì mình là tù binh chiến tranh
cười rất tươi trước tấm bia hồ Trúc Bạch
ai chẳng có lần lỡ nhịp
trong đời
anh hùng hay không, cũng xong thôi
John McCain
tôi nghĩ
người Mỹ yêu ông vì thế
cũng vì thế người Việt yêu ông
như yêu một người bạn cùng làng
một người lang thang
đôi khi cơ nhỡ
một người khi vui cười hết cỡ
khi buồn, khóc
nước mắt hòa nước mưa
bây giờ, có cơn mưa nào trên hoang mạc Arizona?
khóc cho một con người
đẹp và mạnh
Quảng Ngãi 28/8/2018