Thơ Linh Văn

 

KHẢ THỂ

 

anh không chắc đây là một bài thơ:

 

khi bóng tối chầm chậm chôn ta

vào phúc âm của đêm,

nghìn sợi dây thòng lọng thả xuống và treo ta lên

cái giá lơ lửng của đời sống,

anh nghĩ tốt nhất là mình bắt đầu viết

một bài thơ kỳ vĩ về ánh sáng.

 

đó là thứ ánh sáng quét qua rìa của ngày, mở ra

một viễn ảnh: khi anh hôn em

ngoài phố lúc đêm buông, trong bài thơ này

ta vừa mới thốt lên lời giã biệt,

ta khóc hết nước mắt rồi vội vã bước

sang một bài thơ khác, nó ráo hoảnh nhìn anh,

anh ráo hoảnh nhìn em như chưa từng xảy ra bất cứ gì,

chúng ta đang đứng cạnh vực sâu,

ráo hoảnh nhìn tình yêu trượt chân ngã xuống hồi chung cuộc,

khoảng trống nó để lại đủ để anh có thể viết thêm

một bài thơ khác về quên lãng.

 

đó là thứ quên lãng găm vào thân thể của thời gian, xé trí nhớ của anh

ra thành nhiều mảnh vụn:

khi anh nằm xuống đợi chuyến tàu lừng lững đến

như một khả thể, trong bài thơ này

anh tuyệt nhiên không cách gì nhớ ra

ở đoạn nào mình đã từng nằm xuống,

anh không thể nhớ ở đoạn nào mình đã chết

trong một bài thơ, không thể nhớ mình đã từng như đêm

rơi về khoảng mênh mông sâu thẳm, không thể nhớ

mình đã vô số lần tử diệt, phục sinh, và tử diệt

để lại được phục sinh và bay lên

trong một bài thơ khác.

 

nếu mỗi bài thơ là một căn phòng trống,

chắc hẳn những mảnh vụn của anh, của em, và của tình yêu

sẽ làm nó đầy lên,

người lạ đến và đọc trộm nó

bằng đôi mắt của kẻ thứ ba nấp đằng sau cánh cửa,

họ sẽ thấy thứ chúng ta không thấy, họ sẽ nghe thứ chúng ta bỏ lỡ,

đó là cách họ mở ra những cánh cửa khác,

mang họ rời khỏi họ, và chúng ta

rời khỏi chúng ta, để tìm đến với những bài thơ khác.

 

nhưng em có chắc đây là một bài thơ?

 

 

CÂU TRẢ LỜI CHO BUỔI CHIỀU BIẾN MẤT

 

vệt nắng bò chầm chậm trên mặt bàn

tôi mở to mắt đếm từng bước uể oải của nó

trên con đường tìm đến miệng ly nước

 

khi cái nóng khiến mọi thứ chừng như không có thật

mở to mắt là cách duy nhất ta còn có thể làm

thế nên tôi bịt tai lại

và mở to mắt để nghe Lana Del Rey thở than về nỗi buồn

trương phình giữa ngày hè ủ rũ

“summertime, summertime sadness”

tôi ước có thể mổ banh cái xác thời gian

để lục tìm câu trả lời khả dĩ

cho sự biến mất của một buổi chiều trong trí nhớ

 

vệt nắng vẫn bò chầm chậm trên mặt bàn

nó tiến sát miệng ly và trong một thoáng

tôi ngỡ như nó ngập ngừng

khẽ làm rung mặt nước

tôi vẫn bịt tai lại và mở to mắt

để nghe tiếng nó và tiếng Lana Del Rey hét lên trong tưởng tượng

phủ nhận mọi âm thanh vô nghĩa của đời sống

 

như bài thơ viết bằng thứ mực sẽ tan đi ngay tức khắc

vệt nắng sẩy chân rơi vào tử huyệt được bày sẵn cho nó

ở trong lòng ly nước

mặt trời hắt lên chút hơi thở cuối cùng

đó là hiện hữu của thi tính

hay là thi tính của hiện hữu?

 

tôi nhắm mắt lại như một lời tưởng niệm

thay vì tiếp tục mở to mắt ngó trừng trừng vào ly nước – đại dương kia

nơi câu trả lời đã chìm xuống cùng muôn vàn câu hỏi

một giây vừa qua đời

cái chết của nó được định nghĩa bằng hàng triệu những cái chết khác:

tất cả mọi buổi chiều trên trần gian đều đã biến mất

ở phía bên trong tôi

 

 

CHIA TAY

 

Chúng ta vừa nói lời chia tay với sương

Ngay lập tức phố xá hiện rõ dưới chân ta đến từng chi tiết một

Rốt cuộc ta đã đến đây, đến đây

Trên đỉnh hoang vu này

Chẳng có gì đáng để đợi chờ ngoài những bí mật đời sống được bày ra trần trụi

 

Chúng ta vừa nói lời chia tay với mây

Ngay lập tức những mái nhà mọc lên như sẹo trên cái trán của thung lũng

Vạt đất bạc xám màu điềm gở

Cái đĩa chất đầy rượu thịt

Lưỡi và da và thức ăn cuồng nhiệt của chúng ta

Những môi hôn cuối cùng trong bữa tiệc cuối cùng

Ngày mai ta sẽ thay chúa thọ hình trước trăm năm đổ nát

 

Chúng ta vừa nói lời chia tay với hoa

Ngay lập tức cây cối được cắt tỉa và nhốt vào từng ô vuông thẳng thớm

Rừng gửi đến ta lời nguyền rủa vĩnh cửu

Trăm cái rễ bật ra

Nghìn tảng đá lăn xuống

Ánh mắt em chìm trong cơn lũ dữ

Trăng hay lưỡi hái tử thần treo trên nhánh cây khô?

 

Anh vừa nói lời chia tay với chính mình

Ngay lập tức em cũng thế

Còn tình yêu là kẻ thứ ba

Nó vốn không cần đến bất cứ lời chia tay nào cả

Những tình nhân buộc phải giết chết nó từng chút một

Bằng thứ nghi thức tỉnh táo và lặng im

 

Thêm một buổi chiều sắp sửa trôi qua

Ánh sáng vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm của chính nó

Một ngày, một người, một đời

Một cuộc tự sát đang âm thầm hiển hiện

Trên cạnh rìa sắc nhọn của những chiếc lá thông

 

Linh Văn

 

Comments are closed.