Thơ Linh Văn

 

THỜI KHẮC

 

m ra

thêm mt ln na

vòng tay nhn ni ca bin

ánh sáng mi gi, ngn hi đăng,

đôi mt thu triu, em,

trăng kết bc trên tng đỉnh sóng

tiếng thét hi âu xé rách hi cng

bin di chút trí nh nh nhoi vào mm đá

 

không rõ chúng ta đã khi hành t đâu

và mang theo nhng gì

có th tht đột nhiên, ta mt tích

gia mê l Sài Gòn

nơi linh hồn anh đã có ln ri b em và bay lên

sau cú ngã xe đầy bt trc

nhưng có h

ta đang cùng nhau, đây

anh mang tàn tro ca thế k này

ri vào lòng bin ti

 

nhm mt li

ta cùng khn nguyn và dõi theo bóng con tàu lưu lạc

trên thân th bin ngày hôm qua

sóng chm lên liếm trn nhng vết thương

bin nut ly chính mình

hoài thai mt bin mi

gió sa son li vng t núi cao

gi đến ta nhng d ngôn tưởng tượng

 

tht bun cười phi không, em

đôi khi

anh qung nghìn m lưới ý tưởng vào bin

để vt v xác câu thơ rỗng tuếch

chôn trong mnh ván tàu

sau khi huyn

có th thế gii được dng nên bng cát

l hi dã tràng

nhng chuyn điệu hư vô,

và d o

 

đừng nói gì

cũng đừng ngonh li

hãy để mi th sau lưng ta mãi là nim bí mt

bin có th s du dàng,

hoc cung n

ngom ly nhng vết chân

nhng vết đinh sâu

huyt l trên cát ướt

đó là thi khc

chúng ta đã tan ra như bọt sóng rút êm,

và chìm xung

 

 

TING GI

 

bên ngoài sa mc

ch còn là sa mc

cun sách khng l ch bước chân người lt

thi gian chôn trong thân th vô tn ca không gian

tng trang cát thi qua chm chp

 

mây bay không ra khi nghìn năm

vũ trụ chuyn kiếp

thành h thiêng

thành con mt m ra

mt vũ trụ khác

 

anh biết mình sp chết

trước khi kp biết bí mt ca h thiêng

đựng trong bướu con lc đà

máu chy t chiếc gai xương rồng

đọng li trên môi anh

tiếng gi, em, và n hôn tưởng tượng

anh biết mình sp chết

không thân thích

không bè bn

ch có git máu xương rồng s cùng anh sa táng

cơn gió l xa t chn nào thi ti

vũ điệu thiên thu ri rã, quay cung

mt ht cát lng lơ đậu xung dòng phúc âm

kìa em,

ngn linh sơn phát sáng

 

cát va bay ngược lên tri thành sao

hay sao va rng vào lòng sâu đại mc?

 

bên ngoài cát

ch là cát

bên trong anh

chng còn gì

 

khi h đến và dc ngược chiếc giày

mt nghìn năm bỗng chc tut khi tay

máu cát chy xung

t chiếc quan tài rng

người l mang sa mc v giu trong góc phòng ti

nhưng gió vn tìm ra

đó

linh hn anh tan đi như tiếng th

trong cú chm nh vào vách bình pha lê

 

 

VŨ ĐIỆU

 

và nơi đó,

vũ trụ hin ra ri biến mt

trăm năm chỉ tn ti trong cái chp mt ca thn Vishnu

bóng ti tràn xung như rễ cây

nut ly tng c tháp

 

và nơi đó,

cánh tay vũ nữ trói thi gian ngng li

s bt t được tác to bng cái chết

s chuyn động được chm khc trên b mt bt động

âm thanh vng lên t cõi vô thanh

n cười Bayon giu gia rng sâu

bt biến qua xuân h thu đông

n mt li đá núi

 

và nơi đó,

loài rn quy đuôi trn khi bc phù điêu

kéo ánh sáng tr v bin sa

thế gii bng chc mù loà

nhân loi xếp chiêm bao chng lên chiêm bao

đẽo gt mt thánh đường o vng

 

và nơi đó,

dòng người hành hương theo bóng ti ra v

b li thn linh trong nhng xác đền rng

sau lưng họ,

n cười Bayon vn giu gia rng sâu

vũ trụ vn hin ra ri biến mt

 

mt ht bi va đáp xung bu ngc apsara

gió li thi nó bay lên không trung theo điệu múa ca người vũ nữ

Comments are closed.