Thơ Nguyễn Thùy Song Thanh

NHỮNG BÀI CẦU NGUYỆN CÙNG THỜI TIẾNG THỞ TÔI

 1

Con sơn ca không hót.  Con sơn ca khóc

Cầu cho người

Nhưng kẻ ác tham lam tham quyền tham nhũng

Từ hai con mắt đến hai gót chân

Dát dày vàng khảm đặc kim cương

Mắt mờ trẹo vàng ròng

Chân trĩu lê ngọc quý

Tim phổi tràn dầu khí

Chảy dòng máu nhợn bén lửa trơi

Thở mùi ga sặc hôi

Tài sản ngất ngất

Lòng tham tự động niêm phong

Đóng luôn ngõ buôn lậu giết người cướp của cướp rừng

   cướp núi cướp biển

Cướp Biển Đông

Cướp nước

Những kẻ dâm dục hừng hực cục lửa than đước

Bổng tê liệt xung năng tình dục

Hết phương hiếp dâm trụy lạc

Những đứa sản xuất thuốc nghiện gian trá

Răng trổ chùm ma túy đá

Không còn cái để nhai

Tóc mọc rừng cây côca cây cần sa cây anh túc

Rễ cắm xuyên nhức nhối óc lầy

Tuyệt nọc cám dụ người khoái lạc hàm hồ u mê tệ nạn bầy nhầy

Những quân khủng bố tàn bạo

Lúc đập đầu người

Chính óc nó phòi ra đống dòi

Túa loi nhoi tìm cứt đái thịt ôi của chúa đảng nó

Lúc cắt cỗ người

Đấng Chí Cao của nó sẽ chặn nó từ xa ngoài cửa trời

Bằng thanh gươm khắc tên đứa trùm sỏ

Đã hạ lệnh cho nó

 

2

 

Tôi ngồi trong bụng cá *

Ăn năn khẩn cầu

Cầu cho tâm trí tôi không phải u sầu

Khôn ngoan như các qui luật thiên nhiên

Ngay thật như chân lý khách quan

Học tình yêu thương của Đấng Cứu Thế

Kiên cường như con cá hồi không thể tự vệ

Chiến thắng ngược giòng nước xiết sau quãng đời biển cả

   mênh mông

Trở về nguồn nơi sinh ra sinh sản

Kiêu hãnh như như ngọn gió trời sung mãn

Thổi hồn thơ tôi ngập lụt trần gian

Như hồn thơ Solomon

 

3

 

Người gác Vườn Trần mở cổng

Giữa rừng hoa mai hoa đào

Cầu cho nhân loại

Mọi người sẽ mời nhau

Tất cả ngọt lịm trên trái đất

Mật ong mật hoa mật trái

Tất cả hương say tình ái

Từ trái tim dâng hiến thật thà

Một bông hoa nở vì một bông hoa

Mỗi người là một bầu trời bình yên

Che chở cho nhau

Rất hiền.

2014

 

*Kinh Thánh chép: tiên tri Jonah bị Chúa phạt ở trong bụng một con cá lớn.Sau ba ngày ba đêm ăn năn cầu nguyện Jonah được Chúa tha tội được con cá mửa  ra.

 

 

 

 

NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ BIỂN

 

 

1

 

HỒN TREO CỘT BUỒM*

 

 

Người đàn bà đó giương tai nghe gió hú

Lao tạt xuống đồi dương

Chị trợn mắt ngó xuyên sóng biển hung hăng

Tung bờm nước trắng xóa

Bầy ngựa chứng cất mình qua vách đá

Ộc nước tràn bờ

Mưa giông chụp lưới bạc lên tấm thân sũng lạnh củi khô

Chị quên cơn điên biển dữ

Phóng nỗi kinh hãi theo cột buồm truyền thống mịt mù

Treo hồn mình lên đó

Quăng quật cùng sóng khơi cuồng nộ

Không biết rằng chồng chị**

Sâu dưới lớp lớp ngàn trùng

Thân xác đã vùi chôn

Hồn đã lìa xa cột buồm…

 

2

 

981***

 

Những vọng âm trộn sóng phẩn nộ

Chị nghe

981 không là con số

Là một nước lớn xâm nhập hải phận một nước nhỏ

Hút sinh khí hút máu ròng Việt Nam đất tổ

Con tàu của chị – gia sản mưu sinh****

Đứa con cưng duy nhất

Bị hích đâm truy sát

Vì tội bám trụ thềm nhà mình

Mối hận truyền kiếp bùng lên

Chị đặt vào nhà bảo tàng Hoàng Sa con tàu tử thương

Biểu tượng nhắc nhớ nỗi nhục ngàn năm cũ

Cảnh báo quốc nạn xâm lăng

Cảnh báo ngàn năm nô lệ mới .

 

 

3

 

NHAN SẮC BIÊN

 

 

Gió cát xé rách rèm mi nhung

Xâm thực làn thu thủy

Khuấy ngầu thủy tinh thể

Còn đâu long lanh

Nắng chát mặn un đốt da khô hanh

Tay thon – lưới cào cứa cắt

Sần sùi da cóc

Ôi người đàn bà biển

Còn lại nét đẹp kiên cường gai góc

Tát cạn biển đông cùng chồng săn cá nuôi con.

 

Người đàn ông biển thức ngủ cùng trời biển mênh mông

Yêu vợ mình – rặng san hô ẩn tích

Thách thức lòng đại dương

Mỗi ngày trổ thêm sắc lung linh

Thêm hoa kỳ hương

 

Người phụ nữ biển

Lòng dâng hiến

Tay lao động

Vú chắc eo thon

Ôm điếng ngư trường bờ hông đất nước

Đâu cần tấn phong hoa hậu

Nhan sắc hải tần

Những công chúa dòng dõi Lạc Long Quân

11.2014

 

 

* Ca dao :

   Phú Yên :  Lấy chồng Phú Cốc em theo

            Lấy chồng Mỹ Á hồn treo cột buồm.

   Lý Sơn :    Lấy chồng nghề ruộng em theo

                    Lấy chồng nghề biển hồn treo cột buồm.

**Năm 2008 bão Chan Chu Hoành hành biển đông bắc Việt Nam cướp sinh mạng của gần 100 ngư dân trên biển

*** Ngày 2.5.2014, Trung Quốc hạ đặt trái  phép giàn khoan hải dương 981 xuống hải phận Việt Nam khai thác dầu khí,truy diệt thô bạo hoạt động của tàu đánh cá Việt Nam

**** Chị Nguyễn thị Như Hoa, chủ nhân con tàu DNA 90152 bị tàu Trung Quốc truy kích đâm chìm ngày 26.5.2014, trên biển Việt Nam.

 

 

 

 

SỰ NGHIỆP

 

Là hạt gạo thất thểu

Hồn u mê theo bầy gió u mê

Lưu vong mà nhỏ lệ

Đời như tan vỡ

 

Là câu thơ bị chôn sống dưới tầng đá, cỏ

Đá tảng đố kỵ

Cỏ độc vô sỉ

 

Là nỗi đợi phục sinh trên nắm xương khô

Đá sẽ nát rục dưới vết chân chạy lửa mù

Cỏ cháy bùng

Tro than sá kể.

 

 

 

 

NGƯỜI ĐÀN BÀ QUÉT ĐƯỜNG

 

Ngày tinh khôi

Chùm nắng non đầu tiên ùa vào đôi mắt

Còn him him giấc ngủ mòn đêm

Rác chờn vờn như sóng

Thuyền chèo khua một góc trời quen

Phố thị bềnh bồng

Có vớt được chăng tuổi xuân khô rụng

             trôi nổi trên sông

Chị không thấy rác – mơ hồ thấy nước và

                                      luồng sáng

Cuồn cuộn trên đầu chổi nặng tay

Ảo giác bất chợt

Ánh mai đời gom lại buổi sáng nay

 

 

 

 

ĐIỀU CÒN LẠI

 

Hãy hát lên em

Tự họa chân phương đời mình

Tụng ca sông núi

Điều trần dự cảm trước nhân gian

 

Tiếng hát em vút lên trời cao

Rụng xuống vực sâu

Dội vào vách đá rền thiên lũng

 

Giọng hát em tự do và bí ẩn

Như giọt mật ngọt

Như ngụm men say

Như chén đắng

Hiển thị sầu bi dung nhan

Trầm ẩn bình yên nữ thánh

 

Hát lên em – hãy hát

Ta nghe đau khổ rất xa xôi

Mà rất thật

Hạnh phúc rất thật mà rất xa xôi

Hồn chùng vì giọt lệ sắp ứa ra

Ưa ra những mong chờ bất tận

Những buồn bã truyền kiếp

Những khóc cười thiên thu

Và em – mơ hồ xa vắng

Mơ hồ gần gặn.

 

Hát nữa đi em

Một mai em ra đi

Đi về đất đi về trời

Giọng hát em còn lại chút gì

Lẩn khuất trong mù mịt

Những ngàn dặm nước non

Những trăm năm phận người

Là em – và ta

Điều có thật.

 

 

 

 

NỖI ĐỢI

 

Mùa đông

Đừng mách lẻo với ta

Ngũ cung đã ngân nga trên ngọn thông

Băng giá đã tan trong hồ núi

Hãy coi như nỗi đợi của ta còn rất dài lâu

Dù Mùa Xuân sắp quay về vẫy gọi

 

Mùa Xuân

Đừng ẩn dụ

Chồi non mới nhú

Như núm vú tuổi mười ba

Nắng thở thơm tho lúa mới

Chợt thoảng qua

Ta chưa muốn tin

Ngày xuân đang tới

 

Hỡi quạnh hiu của mùa lạnh lẽo

Hỡi ríu rít sắc hương của mùa ấm lao xao

Chớ tiếp cận nhau

Chia tay sẽ tức thì như gió tạt

 

Hãy đừng – hãy cứ mặc

Một mình ta.

 

 

 

 

CÂY CẢI VỀ TRỜI

Nhớ ngày Khoa Hữu ra đi

(05.4.2012 / 15.3 năm Giáp Thìn)

 

    Có phải người đang đi qua chiếc cầu vồng

    Mỗi trạm hành trình một vì sao

    Chắc người còn đi mãi ngàn thu sau

                                       (Thi Thể)

 

Tiễn đưa cây cải về trời *

Tiếng khóc nỉ non con vượn trắng

Tiếng khóc rớt trên vô lượng nghi nan biển lặng

Bà mẹ ngẩng đầu – trào bi thương trũng mắt khô

Cầu gió cất lên. Cất lên linh hồn yểu.**

 

Trong cơn mê đồng thiếp lòng buông như liễu

Tôi đi ra biển cùng rau răm

Ôi biển, tờ thiên thư mênh mông

Ẩn thị ngàn trùng ý chỉ tạo hóa.

Con cua dáng a còng bò ngang đỉnh núi điếc nhớ

                                                          chồng ***

Tôi cõng rau răm trôi tắp vào tấm thảm hôn mê

                      vạn niên xanh ngất đảo rêu câm

Con ơi con hỡi

Khoa ơi, Khoa ơi

 

Ôi biển, tờ thiên thư mênh mông

Lật lật dò coi trong ngàn trùng

Cây cải về trời, thiên định chăng

Khoa ngủ giấc hư vô một chiều rũ ưu tư Chúa định

                                                          chăng.

Một chiều chưa tà một chiều không tà một chiều ngưng

Sao Khoa ra đi mà không phút lâm chung

Tôi ngủ giấc thơ điên trên ngọn thác ầm ầm đổ

Tan hoang chiều thiên cổ

Tiếng thét hoảng từ đáy hồn đập nát trái tim tôi thất

                                                          thểu bốn mùa

Chỉ còn là một lẻ loi dương thế giữa mịt mùng tìm dấu

                                                             đất trời xưa.

                                                           4.2013

* Ca dao : Gió đưa cây cải về trời

                  Rau răm ở lại chịu lời (đời) đắng cay

** Bà Phi Yến (Lê Thị Răm) vợ thứ chúa Nguyễn Phước Ánh, mẹ tiểu công tử Cải (chết), cầu gió đưa linh hồn Cải về trời.

*** a còng = @

 

 

 

 

TẠ ƠN

 

Bằng sinh khí Thượng Đế hà một hơi

Hạt đất mang linh hồn

Linh hồn tôi khởi từ đấng Alpha

Mù mịt cõi về Omega

 

Tôi được ban cho một hạn kỳ

Tùy theo cách sống

Tập hít thở để đo đạc tuổi thọ riêng

Hít đau khổ triền miên

Và hân hoan bất chợt

Thở ra những thương tâm bất lực

Tư bề dội tới.

Tôi năng tập

Buổi nào cũng nài xin thêm một giây đời

Đầy thêm một phút để viết trọn một câu thơ

Đầy thêm một ngày cho xong một bài dang dở

Hít thở hít thở.

 

Tạ ơn Thượng Đế đã sắm sẳn cho loài người

Không khí vạn vật sông bể

Ngày hằng đủ dùng *

Trái tim hồng hào và bộ não tinh sạch tự do cảm nghĩ.

Cám ơn đời vây tôi bao la địa ngục và một ít

                         bụi thiên đàng trên đất      

Tôi phải bảo vệ hạn kỳ sống của tôi

Phải tồn tại trong lộng lẫy cảm xúc

8.2013

 

* Trong bài Cầu Nguyện Chung của Cơ Đốc Nhân có câu : “ … xin cho chúng con hôm nay đồ ăn đủ ngày…”

Thể dục ảo, viết vào những ngày trở lại Hóc Môn – Bà Điểm

 

Nguồn: http://www.gio-o.com/Nguyễn Thùy Song Thanh.html

 

 

 

 

CÁNH CỬA

 

Chim bay đi để lại cái tổ

Ta ra đi bỏ lại cánh cửa

 

Lời thưa đầu tiên của ban mai

Tiếng mở cửa … mở nắp vũ trụ

 

Vẫy tay chào mặt trời cần mẫn

Đẩy hừng đông lên từ thung lũng

Phơi bình minh trên đồng lúa non

Chào đám mây đỉnh núi chon von

Tầm tã mưa hồng xuống đất khát

 

 

Chào người ra Biển Lớn thi gan

Phỉ cơn đại mộng hay trôi giạt

 

 

Buổi chiều cánh cửa đón ta về

Nhóm cụm lửa ấm cháy cơn mê

Bếp xông hương nồi cơm gạo mới

Mâm sum vầy tay bưng bối rối.

 

Chong ngọn thiêng – thu trời đất lại

Dầm trong thơ thăm thẳm nhân sinh.

 

Đã qua đi một ngày gian lao

Một ngày hạnh phúc như khổ đau

Sẽ vui như chưa từng vui thế

Sẽ cười như trong cõi chiêm bao.

 

Một hôm cánh cửa tiễn ta đi

Đâu biết ta đi sẽ không về

Sẽ không về nữa không về nữa

Sẽ lạc về đâu cõi mịt mù.

 

Chim không còn ai chim bỏ tổ

Ta vẫn còn ai sao bỏ cửa

Khung cửa hẹp còn ai trông theo…

2.1.2007

 

 

 

 

THỬ NÓI VỀ THỜI GIAN. THƯỢNG ĐẾ RẤT NHÀN

 

Thời gian

Cái mầm cây tàng hình trong ký ức cổ thụ

Nhẫn nại, hùng tâm

 

Ấu nhi núp bóng lão trượng

Mai kia đáng mặt con người

Không phải cọp beo rắn rít đười ươi khỉ vượn

 

Thần đồng cư hồn vương đạo miếu

Mốt nọ đắc danh nhân

 

Hào quang tỏa sặc mắt danh tướng

Hoặc mặt mũi dại tê anh hùng tận

 

Nỗi sỉ nhục hình tích giai nhân

không kể đám chân dài vú mông dao kéo

 

A ha thời gian

Còn sự nghiệp nào nữa không

là vô thiên lủng vú đá ngàn vạn năm

Mỹ dạng kỳ hình tĩnh tại chầu ai chờ ai trong hang động

Huyền ảo nhờ mặt trời mặt trăng phóng chiếu ánh ngọc ròng

Nhờ đèn thế gian vay bảy sắc cầu vồng

Hắt lên

Nghe reo âm âm thời gian vú đá

Stalactite stalagmite stalactite stalagmite

Giọt đọng giọt rơi đều đều đều đều – rơi rất lạ

Nghe ớn xương nhịp tim lũ quỷ đá hôn mê

 

Và Thượng Đế

Quá-khứ-hiện-tại-tương-lai

Ba trong một hoài hoài – vĩnh cửu*

Thượng Đế không có thời gian

Nên Thượng Đế rất nhàn.

5.5.2015

 

Theo Linh mục Cao Văn Luận (đã tạ thế giữa thế kỷ trước), tác giả cuốn triết

Tâm Lý Học:  thời gian của Thượng Đế là Hiện Tại Vĩnh Cửu, không có quá

khứ, không có tương lai.

 

 

 

 

LẠI THỬ NÓI VỀ THỜI GIAN. TÔI CÓ HAI

        NẤM MỒ

 

Tôi-đứa trẻ cao tuổi

Tự yểm hồn mình

Như Tôn Ngộ Không bị lá bùa linh

Yểm giam ruột núi

Nhìn thời gian thảo khấu

Ào ào kéo qua

 

Thời-gian – tôi đội lốt con người

Không cần cậy nhờ triết thuyết

Định luật tự nhiên ai cũng biết

Thành trụ hoại diệt

 

Hôm qua tôi đã trông thấy nấm mộ tôi

Giữa cõi hoang vu tâm thức

 

Bia chú nơi an nghỉ ký ức

Nỗi trông chờ hạnh phúc có thật cõi trần gian

 

Không định luật tự nhiên nào hủy diệt được linh hồn

Linh hồn tôi mọc trên cánh đồng thời gian Thượng Đế

Chỉ có Hôm Nay. Vĩnh Cửu là Hôm Nay

 

Em yêu anh không quá khứ không tương lai

Yêu hết hạn kỳ này

Mịt mù hư ảo

Say đắm mộng mị

Thẫn thờ tương tư

Bỗng thấy cô đơn héo hắt

Và nước mắt

Và Thơ

 

Trong hiện tại tôi sẽ qua đời

Rất tự nhiên đến kỳ tận. Buông xuôi

Người ta sẽ mất đi một vuông đất trồng rau

Xây ngôi mộ

Xướng danh kẻ chết vào nhà tù

Hoặc quăng vào lửa

Thi thể hóa bụi tro lang thang theo gió

Phiêu linh đại dương u mê

 

Linh hồn tôi là của ThượngĐế ban cho

Thượng Đế định liệu

Thời điểm sau Hiện Tại Thơ.

6.2015

 

 

 

 

ĐỨT THỞ HỒN GẦY

 

  1

  Tôi là con cóc.  Theo mùa lên non gọi mưa

 

  Bất chợt một ngày không mùa biển êm ru

  Con cá từ phương nào tới nổi lên cái đầu

  Xù xì gốc cây rừng ngập mặn

  Giương vây quay vòng tròn hình cái nơm

 

  Bất chợt một ngày không mùa biển lên cơn

  Con cá rướn cao hơn sóng nổi khúc lưng

  Kỳ dựng đứng như sinh viên xuống đường thời biến loạn

  Vây và kỳ và đôi mắt dò la càn khôn

 

  Bất chợt một ngày không mùa con cá nổi chóp đuôi

  Trời đất chỉ còn biển

  Và con cá

  Và cóc tôi

 

 

  2

  Đuôi vẩy vỡ nước tung hưng phấn

  Nhìn kỹ không phải thuồng luồng bạch tuộc

  Không phải rùa biển cá voi

  Không phải ma gia hải mã

 

  Đúng là nguyên con cá gốc cá

 

 

  3

  Bàn tay thẳng phất lên như cá giương kỳ

  Tôi vẫy chào hạnh ngộ

  Đôi mắt cá sáng lên nụ lửa ấm

  Từ giếng lửa sinh tồn sâu thăm thẳm

  Cầm cự cơn lụi tàn trăm năm

  Đầu cá nhịp nhịp cùng lớp lớp sóng dâng

  Hải hội linh đình

  Lòng đại dương đang sôi sục ái tình

 

 

  4

  Đồng hồ cát chảy trong tôi giấc thụy du

  Những hạt cát khua tíc tắc tình yêu

  Chảy mãi biết đến bao giờ sa mạc cạn

  Một vệt cát vừa trôi đi cá đã lặn

  Sâu ngàn trùng

 

 

  5

  Tôi gọi

  Cá hỡi cá đừng một mình ra Biển Đông*

  Ở đó có một mặt trời ác ôn không đáng tin

  Cái mặt trời quỷ dữ sẽ thiêu hồn cá rụi

 

  Tôi dặn

  Cá hỡi cá không thể lên bờ

  Hãy ẩn sâu nơi hốc đảo

  Khổ luyện nội lực thần thông

  Vượt ải hóa rồng

 

 

  6

  Cái đồng hồ đã chảy hết một bờ cát Biển Đông

  Cá đã hóa rồng

  Lên mây

 

  Tôi vẫn là cóc

  Ngồi triền Trường Sơn thiên thu gọi

  Mưa. Cho những cánh đồng khô nẻ

  Cho cõi lòng héo hon quạnh quẽ

  Đứt thở hồn gầy

  Tiếng gọi mưa thê lương thay tiếng khóc tình mịt mù cõi

  ảo.

 

 27.4.2015

 

  *Trong cuốn Nguồn Gốc Mã Lai Của Dân Tộc Việt Nam, tác giả Bình Nguyên Lộc, trang 809, bài thơ Chiêu Hồn của Tống Ngọc, Bình Nguyên Lộc chuyển ngữ có câu: Hồn hỡi hồn về đây đừng ra biển Đông.

 

 

 

 

Comments are closed.