“Thơ Ngô Nguyên Dũng”

clip_image002

Thơ Ngô Nguyên Dũng – Nhân Ảnh (2020)

"Xong rồi, các bạn ơi!"

"Chuyện gì vậy, bạn? Chuyện gì mà xoa tay om sòm, có vẻ như hả hê vậy?"

"Không, không phải hả hê, mà nhẹ nhõm, bạn à! Chuyện này tuy dài dòng, nhưng vẫn có thể tóm gọn trong một bài viết ngắn. Chuyện thơ đó mà!"

"Thì có gì mà om sòm vậy bạn?"

"Ấy, coi vậy chứ là cả một công trình tim óc, ruột gan đó nhe bạn!"

Cái chuyện thơ và làm thơ, ôi chao, nhiêu khê dám chừng còn hơn cả cuộc đời cô Kiều gồm 3254 câu lục bát của cụ Nguyễn. Của tôi, bắt đầu từ năm 13 tuổi, với một bài thơ trẻ con đăng trong vườn thơ văn Búp Bê do nhà văn Duyên Anh phụ trách. Con dế trong tôi thuở ấy còn thơ, chỉ biết ăn cỏ và uống sương mai, chưa biết gáy lời thơ thẩn đâu!

Nói vậy, chỉ cốt để chứng minh rằng, cái sở thích văn chương của tôi không phải chỉ quẩn quanh trong thế giới văn xuôi. Nói thẳng ra, tôi cũng biết làm thơ lai rai. Và cũng thích đọc thơ của những tác giả khác. Đọc hết. Từ những tên tuổi chưa quen cho tới những tác giả lừng lẫy của văn chương miền Nam thời bấy giờ. Lẽ đương nhiên, có đọc thì có yêu thích, có chau mày phân vân, có mỉm cười từ chối. Bấy giờ, con dế trong tôi đã trổ hoa văn trên đôi cánh mỏng, và bắt đầu tập tành góp tiếng gáy đầu tiên giữa cánh đồng thơ mênh mông, trong đêm dài tình tự cùng chữ nghĩa. Từ Làng Văn, Văn Học, Văn, Thế Kỷ 21, cho tới bây giờ là Da Màu, Diễn Đàn Thế Kỷ, Litviet, Phố Văn, Văn Việt, Văn Chương Việt.

Và, cho tới gần đây, sau ngần ấy thập niên, chú dế nhỏ trong tôi dạo nào đã quá thời thanh xuân, xa rời những cuồng nhiệt tuổi đôi mươi, những sôi nổi tuổi ba mươi, những nặng lòng thuở bốn mươi, năm mươi, … Những nét hoa văn trên đôi cánh dế đã thay màu. Tiếng gáy giòn giã của những đêm nao, nghe ra, như những lời thầm thì chuyện mình, chuyện đời, chuyện nhân gian.

Chú dế trong tôi đã biết chấp nhận tất cả, bằng lòng tất cả, với một nhoẻn cười trên môi. Không còn phô trương tiếng gáy, huênh hoang từ chối, như có một thời:

tưởng không về nữa rừng thưa lá

tháng tám thầm thì những nỗi riêng

khói trời mây nhuốm ngơ ngác lạ

bóng tối thở dài sợi tóc nghiêng

tưởng không nhớ nữa lời giấu mặt

tay ôm mưa nắng thời tiết quên

hình hài nguyên vẹn thanh xuân cắt

vụn chéo trăng còn níu chút đêm

tưởng không mộng nữa mùa thao thức

đếm giấc thời gian quầng mắt thâm

bỗng nghe rớt giọt ngàn tịch lặng

hoang phế này thổi buốt trăm năm

tưởng không thấy nữa vườn trăng mọc

thuở đoá từ bi toả hết hương

từ độ lượng đi xanh xao tóc

mây chở nặng vai di tích tôi

(tháng 3.2011. Nhuận sắc, 1.2018)

*

Tập thơ Ngô Nguyên Dũng được in và trình bày cẩn trọng và trang nhã, do nhà xuất bản Nhân Ảnh ấn hành.

Các bạn xem chi tiết và đặt mua tại đây:

https://www.amazon.com/-/de/dp/1989993397/ref=sr_1_1?__mk_de_DE=%C3%85M%C3%85%C5%BD%C3%95%C3%91&dchild=1&keywords=ng%C3%B4+nguy%C3%AAn+d%C5%A9ng&qid=1602940469&s=books&sr=1-1

Trân trọng.

Ngô Nguyên Dũng

Comments are closed.