Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)

THÁNG TƯ

Gần hết tháng Tư

Mùa mưa mùa nắng bắt đầu

Bất ngờ rét

Rét ngăn ngắt như giữa mùa đông

Đất trời sầu muộn

U ám phủ trùm

Buồn thê thiết

Tháng Tư

Những kí ức dội về

Buồn dai dẳng

Những nỗi buồn không chịu rời đi

Những nỗi buồn vương vất tái tê

Những nỗi buồn tháng Tư

Cứ trở về mỗi năm dai dẳng

Tháng Tư

Có cả triệu người vui

Có cả triệu người buồn

Cả triệu người vui

Vui trong thoáng chốc

Niềm vui theo năm tháng hao mòn

Niềm vui hóa thành trớ trêu gượng gạo

Cả triệu người buồn

Dai dẳng

Thấm thía

Không sẻ chia

Buồn dâng đầy đầy mãi

Tháng Tư

Tháng buồn thương da diết

Sắc hoa như màu máu sững sờ

Sắc hoa màu tím ngẩn ngơ

Sen đầu mùa héo rũ

Tháng Tư

Trời đổ rét

Mây âm u, buồn…

 

 

CÓ THỂ NGUÔI NGOAI?

====

Chinh chiến đã qua lâu rồi

Anh tôi chết trận hồi Mậu Thân…

Nhận tin con chết tóc mẹ sau một tuần bạc trắng

Chừng hơn chục năm sau

Tóc dần hồi sinh đen dần

Trở lại

Cha mẹ tôi đều đã khuất núi cũng hai chục năm

Ở thế giới bên kia, nếu có

Cha mẹ và anh tôi rất có thể đang ngồi cùng những người đồng bào mình nói giọng Quảng Ngãi

Khó nghe nhưng mãi cũng thành quen

Những người lính

Cả hai bên

Vô lính đầu năm 1975

Nếu còn sống

Nay cũng gần 70 thuộc lớp người xưa nay hiếm

Những đứa con của Mẹ Việt Nam thời chinh chiến

Hoặc đã về cùng miền cát bụi

Hoặc già nua tuổi tác nhớ nhớ quên quên

Quên. Hãy quên đi. Càng nhiều càng tốt

Những oán hận

Những chia mặt cách lòng

Những sân si

Những khoảng cách

Những ảnh hình buồn bã

Những gì, tất cả những gì gợi nhớ về cái thời nghiệt ngã

Hãy quên đi

Hãy quên đi

Càng nhiều càng tốt

Nhớ để làm gì?

Khoe với ai?

Với Lào và Campuchia?

Chắc họ chẳng cần!

Chắc chắn họ chẳng cần

Kể lể với các nước anh em cùng phe?

Liên Xô và Đông Âu vô tăm tích

Trung Hoa họ đâu cần?

Họ đâu cần!

Kể lể với Hoa Kỳ?

Chắc chắn họ không cần

Chắc chắn

Kể lể với Tiên Tổ?

Đau lòng lắm ai ơi!

Đau lòng lắm Tổ Tiên ơi!

Tổ Tiên chắc chắn rũ buồn

Vì Đường 9 Nam Lào

Vì Mùa hè Đỏ lửa

Vì Đại lộ kinh hoàng

Vì Mậu Thân tang tóc

Vì chất khai quang

Vì bom B52 đưa miền Bắc về thời đồ đá

Vì đáy sông Thạch Hãn xương vùi

Vì những nghĩa địa bạt ngàn xương trắng

Vì trại tù Phú Quốc có lúc chứa 8000 tù binh Việt Cộng

Vì Xuân Lộc cửa tử

Vì trại Ba Sao chết thảm mấy trăm người

Vì những chuyến vượt biên thảm khốc

Vì những cuộc ra đi hợp pháp muộn phiền

Vì những tranh cãi triền miên cơ hồ không bao giờ hết

Đổ lỗi, kết án, rủa nguyền…

Nhớ để làm gì?

Bên thắng cuộc và bên thua cuộc

Chúng ta đều là người Việt

Người Việt chúng ta

Thật xót xa

Gà cùng một mẹ

Đánh nhau tít mù

Đánh nhau tàn tệ

Đánh nhau đến mức quên mình là người Việt

Chúng ta ơi!

Người Việt chúng ta ơi!

Có buồn không?

Có đau không?

Có nhục không?

Comments are closed.