Thơ Nguyễn Viện

MỘT PHIÊN BẢN KHÁC CỦA PHAI TÀN

1.

Giữa làm tình và viết

là vòng tay em xiết chặt

tiếng kêu cứu mùi mật ong trong miệng em

sự thống khoái đau đớn mùi lúa chín từ vực sâu em

là khoảng cách anh ngưỡng vọng

cái chết của ngôn từ

và sự từ chối của xanh thẳm

ở đâu đó mùa lạnh đang tàn rữa. anh biết một nơi bắt đầu khác

đang rực lên nụ hôn giữa hoang vu

và anh thầm gọi tên em như tiếng gió trong khe núi

như sự bí ẩn đêm thâu trong căn phòng bé nhỏ của em mà mùi lúa chín vực sâu em rất rộn ràng

mùi miệng em nồng ngát

nỗi cô đơn bất tuyệt của hai bầu vú nóng

sưởi ấm thời gian. 

 

2.

Giữa ngôi sao và một ngôi sao

em như hàng lá khép

trong khi những nụ hoa của nó đã nở bung hết nỗi hân hoan trong trắng

và anh cũng đã vươn lên

cơn gió phất phới ngày chớm xuân cũng đã mênh mang hết ngọn nguồn hoan lạc

anh dồn dập và níu kéo những mảnh vụn của một linh hồn tan tác

bông hoa trắng em bay

và anh ngước nhìn lên

những ngôi sao băng ngày hôm qua đã phục sinh như một ảo ảnh của sự chết

khuôn mặt em tràn đầy nước mắt

và giấu kín điều gì trong sự phóng đãng của niềm kiêu hãnh?

 

3.

Giữa em và anh

là lời thì thầm của im lặng

và lời tỏ tình lỗ mãng trong đêm

vẻ đẹp của sự dâm đãng được tôn thờ

như sự tàn phai của thời gian trên những thánh tích

anh hôn bàn chân em như cách của một linh hồn đã chết

và sự quên lãng về tất cả những gì đã qua

anh bắt đầu lại bằng sự ngưỡng vọng hư ảo nhan sắc em và nỗi niềm băng giá trên núi đồi mờ mịt

như anh đã yêu một người yêu không có thật

nhưng đốt cháy anh trong từng khoảnh khắc

như lời tỏ tình muộn màng của kẻ hấp hối

vẫn tôn thờ vẻ đẹp dâm đãng khi nghĩ về em.

 

4.

Giữa muôn trùng, làm sao anh có thể nghe được tiếng gọi của em

lời cầu cứu trong hoang địa

lời kinh nguyện của đêm sâu

tiếng gọi thèm khát của thân xác

một linh hồn mệt mỏi

làm sao anh có thể vào trong em khi niềm kiêu hãnh chối từ câm lặng

làm sao anh có thể âu yếm em khi chuyến xe lao xuống vực thẳm

anh ở đây

chờ đợi cơn mưa dịu ngọt

và tiếng em tha thiết khi anh gió bão như một huyễn tượng dị thường của một thế giới chao đảo

làm sao chúng ta đến được với nhau như những con người bình dị

và ôm lấy nhau như sự bình thường phải có.

 

5.

Chúng ta đến Tà Mun

dòng thác cuồng loạn và mê man

giấc mơ của anh về xứ sở của thần linh hoang đàng

niềm khao khát của anh về em

rừng thông thẳng đứng như nỗi anh đâm lủng bầu trời

sự bí ẩn của em chảy nước mùi hoa cỏ

anh nói thế giới cong để nối liền những khoảng cách

ở Tà Mun dòng thác bạc

ánh sáng là ngọn lửa của lòng ham muốn

khi anh vào trong em, vòng tròn khép lại

con sâu chết ngợp nỗi huy hoàng ngày sáng thế

và mù sương cho đến tận phai tàn

anh gục mặt vào em ơn cứu rỗi.

 

6.

Giữa ôm và không ôm

anh nằm như xác chết

khoảng cách của linh hồn là một hơi thở

trong miệng em mùi café vẫn nồng nàn và tiếng hát lệ thu vàng hoài cảm

cơn gió ở cao nguyên xanh buốt

những bóng ma rũ rượi

người tù ra pháp trường mang gương mặt của Chúa

anh biết khoảng cách của chúng ta là một cuộc chiến tranh mà những kẻ giết người giấu mặt

nỗi buồn của chúng ta đẹp như ngôi sao

dù thế nào anh cũng muốn ôm em thật chặt

và mút mùa em cho đến ngày tận thế.

 

7.

Anh thủ dâm em bằng chữ

sương lạnh khắp núi đồi

anh ôm em trong một góc của sự tưởng tượng và vùi vào em như một sự thật hiển nhiên

mùi em thanh khiết

tẩy rửa linh hồn anh

trên những tầng mây vần vũ câu chuyện về tình yêu được kể lại bằng cơn mưa

và cơn mưa rơi xuống toàn chữ

anh nâng mình lên bằng sự ngưỡng vọng

cô gái có bàn tay mềm như bạch tuộc và đôi chân của rắn

mắt đêm không bao giờ khép

và cơn thủ dâm của anh làm chữ tan ra, anh cắn ngập răng em nõn.

 

8.

Em sinh ra dưới gốc cây dưới ngọn đồi dưới dòng suối

như cái bỗng dưng của một cơn gió

làm sao anh có thể giữ được em như đồng xu trong túi quần

làm sao anh có thể ôm được em như một bầu sữa trong cơn khát đói

sự ngưỡng vọng của anh trên tầng thanh khí có mùi cỏ

đôi giày cao gót của em trên dốc núi thầm lặng

sẽ không quay lại

nhưng cái bỗng dưng của em vẫn là một quà tặng cho nỗi buồn của kẻ chờ đợi phía bên kia núi.

 

9.

Không còn kịp nữa

tiếng chuông của hư vô đã gõ vào phai tàn

anh đứng dựa vào tường cho khỏi ngã

không còn kịp nữa sự ngưỡng vọng của anh với bầu trời với một chân dung không rõ mặt

không còn kịp nữa với cơn mưa chiều ủ dột

những ngọn núi mờ khuất sau tiếng thở dài

anh khép mắt và bầu trời và sự không tưởng của em trên hồi chuông đã lịm.

3/2022 

Comments are closed.